Ngoảnh Đầu Không Còn [...] – Chương 12

Tôi rất quen thuộc với căn biệt thự trong rừng ở ngoại ô phía Tây. Khi còn nhau Thi Lễ rất hay đưa tôi đến đây chơi.

Nhà họ Thi đã mua một ngọn núi để dựng lên căn biệt thự độc đáo này.

Tôi biết Thi Lễ đang dưỡng bệnh bên trong. Cửa biệt thự trang bị tính năng nhận dạng khuôn mặt, hệ thống trước đây đã từng ghi nhận tôi.

Không ngờ thông tin của tôi vẫn chưa bị xóa nên tôi có thể mở cửa một cách dễ dàng.

Tay tôi nắm chặt con dao quân đội Thụy Sĩ bước vào biệt thự, tôi vừa đã thấy Thi Lễ.

Anh ấy nhắm mắt tựa người trên ghế sô pha, đầu ngước lên, để lộ quai hàm thanh tú.

Tôi lặng lẽ bước đến chỗ và giơ con dao lên.

Đột nhiên Thi Lễ mở mắt ra, chỉ trong tích tắc, đã túm cổ tay tôi.

Đôi mắt trừng to, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc,vui mừng khôn xiết, đôi môi run rẩy gọi tên tôi.

"Thuần Thuần... Anh vẫn luôn tìm em."

Lúc này, tôi mới quan sát kỹ bộ dạng của Thi Lễ, mắt thâm quầng, trông hốc hác đi rất nhiều, thân hình cường tráng ngày xưa giờ trông gầy đi hẳn. Chiếc cằm nhọn đến mức không thể tưởng tượng tăng thêm phần suy sụp của người đàn ông từng kiêu ngạo một thời.

Tôi không gì, sau khi Thi Lễ thấy con dao trong tay tôi, ấy đã nắm chặt lấy cổ tay, kéo tôi ôm vào lòng.

Lồng ngực nóng bừng, mùi nhựa thông trắng của Thi Lễ bao trùm lấy tôi.

Anh nắm lấy bàn tay của tôi đem con dao kề lên ngực .

“Thuần Thuần, đừng lạnh nhạt với , sẽ ch/ết ngay đây.” Anh giữ chặt tay tôi và ấn vào ngực .

Lạch cạch, con dao rơi xuống.

Môi tôi run lên, khuôn mặt căm hận : “Không phải là tôi không nỡ rời xa , tôi chỉ là…” Tôi chưa kịp hết câu thì nước mắt đã rơi xuống.

Tôi vừa khóc vừa lặng lẽ quan sát thái độ của Thi Lễ.

Trên mặt Thi Lễ không che giấu sự vui mừng, khóe miệng bất giác cong lên, vỗ nhẹ vào lưng tôi : “Thuần Thuần, hiểu, hiểu mà.”

Thi Lễ ôm chặt lấy tôi, không dám buông lỏng vòng tay.

Thuần Thuần, là do , lúc đó là tại không hỏi em đã xảy ra chuyện gì đã bắt em vào tù. Mấy năm nay đều tạo mối quan hệ để giúp em, tiêu tốn rất nhiều tiền đều không thành.

Thi Lễ ôm lấy mặt, toàn thân run rẩy, cảm giác tội lỗi, hối hận, đau buồn tất cả dường như đều biểu lộ ra ngoài.

Tôi không gì, lặng lẽ cởi áo ra.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...