Ngoan Nào, Đừng Sợ – Chương 22

Cùng với xe tang đến nhà hỏa táng, chuẩn bị hộp đựng tro cốt, tự tay tro cốt vào...

 

Nghĩa trang tìm một nơi dựa núi hướng sông, môi trường rất tốt.

 

Trên bia mộ khắc dòng chữ: "Mộ của từ mẫu Thẩm Phồn Tinh."

 

Tôi và Giang Trì trồng rất nhiều hoa sao ở trước mộ bà.

 

Vị giáo sư họ Hứa đó lại tìm gặp tôi, muốn viếng thăm bà, tôi lại từ chối.

 

"Thẩm Phồn Tinh đã c.h.ế.t từ lâu rồi, bà ấy đã điên điên dại dại Lý Quế Phương mấy chục năm, ông vợ hiền con ngoan, bà ấy là xương tàn trong đất vàng."

 

Thật nực , tôi nghĩ dù bà ấy còn sống, cũng không muốn gặp ông ấy.

 

Giang Trì ôm tôi, đau lòng không thôi:

 

"Lâm Tiểu Thố, muốn khóc thì cứ khóc ra đi."

 

Tôi không khóc, không biết vì sao, mỗi ngày vẫn tiếp tục sống như thường lệ.

 

Cho đến một lần, khi đi ngang qua công viên dưới lầu, một bé ôm mẹ nũng nịu:

 

"Mẹ ơi, con muốn ăn kẹo..."

 

Trong khoảnh khắc đó, như thể có một van nước trong lòng tôi bị bật mở, nước mắt không thể kìm nén nữa.

 

"Giang Trì, em không còn mẹ nữa rồi..."

 

Sau này, khi gặp phải một số cảnh tượng, tôi luôn không thể kìm mà bật khóc.

 

Lúc đó mới hiểu, hóa ra sự ra đi của người thân không phải là một cơn bão tố, mà là một sự ẩm ướt kéo dài suốt đời.

 

Ngày hôm đó, do kiệt sức, tôi ngất xỉu và đưa vào bệnh viện.

 

Mẹ chồng tôi từ xa bay về trong đêm, ôm tôi vào lòng an ủi.

 

"Con , không khóc nữa, trong bụng con có em bé rồi, mẹ trên trời đến tìm con đấy, biết không."

 

"Mẹ cũng là mẹ của con, mẹ mãi mãi là chỗ dựa của con, con cũng là chỗ dựa của mẹ."

 

Em bé rất ngoan, suốt thai kỳ không có gì khó chịu.

 

Mẹ chồng tôi tìm một chuyên gia quản lý sức khỏe chuyên nghiệp và một chuyên gia dinh dưỡng, cơ thể tôi điều chỉnh tốt hơn rất nhiều.

 

Ở tuần thứ 38 của thai kỳ, em bé đã sẵn sàng chào đời. Vì tôi luôn kiểm soát tốt cân nặng nên lúc sinh cũng không quá đau đớn.

 

Chỉ là khi Mạnh Mộng kể lại cho tôi phản ứng của Giang Trì khi tôi vừa sinh con xong, đã khiến tôi bật .

 

"Chồng cậu cũng lịch sự ghê, bác sĩ đưa con cho cậu ấy bế.

 

Cậu ấy : 'Cảm ơn, không cần đâu, tôi không quen con bé này, vợ tôi đâu?'"

 

Con là một tiểu thiên thần, dễ thương không chịu , cũng rất dễ chăm sóc, tên gọi ở nhà là Tiểu Tinh Tinh.

 

Những năm qua, tôi theo mẹ chồng quản lý Thanh Đường, Giang Trì vẫn thỉnh thoảng viết nhạc hoặc đầu tư chút ít.

 

Nhưng không tự quản lý sự nghiệp của mình, vẫn bị mẹ chồng gọi là kẻ không việc đàng hoàng, thỉnh thoảng còn trêu chọc ấy ăn bám vợ.

 

Trong buổi tiệc đầy năm của Tiểu Tinh Tinh, Mạnh Mộng nhéo eo tôi :

 

"Ôi, có người sao sinh con xong càng ngày càng đẹp , có người chắc ngày nào cũng thầm chứ gì?"

 

"Ôi, đừng nhắc nữa, ngày nào cũng ghen với con mình, dỗ xong đứa nhỏ còn phải dỗ đứa lớn." Tôi cảm thấy nhức đầu.

 

Đứa nhỏ muốn ôm ấp, đứa lớn cũng , buổi tối đứa này muốn ngủ chung, đứa kia cũng muốn.

 

"Cậu cứ khoe đi, ai mà không biết Giang Trì nhà cậu bây giờ là mẫu đàn ông lý tưởng."

 

Nói mới nhớ, mấy ngày trước ghi hình chương trình, ấy đeo chiếc dây buộc tóc của tôi, không biết người mới nào đấy giọng ngọt ngào hỏi:

 

"Anh ơi, chiếc dây buộc tóc trên tay cho em mượn không?"

 

Không ngờ ấy lại lạnh lùng đáp: "Đây là vợ tôi tặng, ấy đây là dây buộc tóc phòng tránh người xấu, ai mượn tức là người xấu."

 

Anh ấy năng cay độc, không ít người mắng, cũng không ít người khen.

 

"Ê, đưa cho tôi mấy quyển sách cậu đọc khi mang bầu nhé." Mạnh Mộng lại lén với tôi.

 

"Cậu?"

 

Tôi chằm chằm vào bụng ấy.

 

"Không phải của Trần Mãnh chứ?"

 

Cô ấy ánh mắt né tránh, ngượng ngùng gật đầu.

 

Hai người này, từ khi gặp đã không vừa mắt nhau, những năm qua, gặp là cãi, ai ngờ, lại cãi nhau trên giường.

 

"Cậu không phải sợ kết hôn, sợ sinh con sao?" Tôi cố trêu chọc ấy.

 

Ngày xưa, Mạnh Mộng là người kiên định không muốn kết hôn.

 

"Trước đây luôn nghĩ như , cảm thấy đàn ông không thể dựa dẫm, hôn nhân chỉ là cái gông cùm, cậu và Giang Trì những năm qua, cậu thực sự thay đổi rất nhiều, thay đổi từ sâu trong lòng, trở nên xinh đẹp hơn, tự tin hơn, cũng vui vẻ hơn."

 

Phải, không biết từ lúc nào, chúng tôi dường như đều đã thay đổi.

 

Kết hôn có gì tốt? Đối với câu hỏi này, nhiều người đều lắc đầu.

 

Đối với những người hạnh phúc trong gia đình gốc, hôn nhân có thể mang lại không nhiều lợi ích, đối với những người bất hạnh, gặp đúng người thực sự là một sự cứu rỗi.

 

Có người dùng tuổi thơ chữa lành cả cuộc đời, cũng có người dùng cả cuộc đời để chữa lành tuổi thơ.

 

Tôi bất hạnh, cũng may mắn.

 

Tôi bị tổn thương bởi gia đình, cũng chữa lành bởi gia đình.

 

Tình có ý trời, hoa sẽ nở dọc đường, sẽ có ngày ánh sáng sẽ đến với .

 

- Hoàn -

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...