Ngoan Nào, Đừng Sợ – Chương 10

Sau khi tan học thường xuyên đi chơi với đám xấu, tôi thì một mình ở nhà bài.

 

Anh về trễ, lại còn hỏi tôi: "Lâm Tiểu Thố, sao không gọi điện cho tôi?"

 

Tôi không hiểu: "Gọi điện gì?"

 

Anh có chút bực: "Gọi điện hỏi tôi khi nào về nhà!"

 

Tôi không hiểu, đâu phải trẻ con, lại không đi lạc , cần gì phải có người hỏi.

 

Anh không không rằng, tháo chiếc dây buộc tóc của tôi xuống, đeo vào cổ tay mình, tôi càng không hiểu.

 

"Đeo trên tay tôi đẹp." Anh giải thích.

 

Rồi có chút không hài lòng bữa cơm tôi đã ăn xong.

 

"Lâm Tiểu Thố, đi chút đồ ăn đi."

 

"Nấu cơm trừ nợ hai mươi đồng."

 

Thật ra tay nghề nấu ăn của tôi, chỉ có thể là không độc chết, có thể ăn no thôi.

 

Món duy nhất tôi giỏi là nấu mì gói, nhà tôi là hộ nghèo, vật tư trợ giúp thường có mì gói, nên thứ tôi ăn nhiều nhất chính là mì gói.

 

Các loại rau ném vào nồi rồi đập thêm một quả trứng, tiện lợi nhanh chóng, lại ngon miệng.

 

Chỉ là Giang Trì mỗi lần đều hơi chê bai, tay nghề nấu ăn của cũng không hơn gì tôi, thứ chúng tôi ăn nhiều nhất chính là mì gói thêm các loại rau.

 

Sau này, dần dần cũng không thích ra ngoài chơi nữa, khi tôi bài tập, ở bên cạnh lật sách "Ba năm thi đại học năm năm luyện đề" mà ngủ gật.

 

Anh ngáp một cái, chọc tôi:

 

"Này Lâm Tiểu Thố, cậu muốn thi đại học ở thành phố nào? Tôi xem gần trường cậu có trường nào tôi có thể thi đỗ không."

 

"Cậu… cậu muốn đi cùng tôi sao…"

 

Tôi cầm chặt bút, trong lòng có chút kích và mong đợi kỳ lạ, tôi luôn nghĩ, có lẽ sau tháng Sáu, chúng tôi sẽ mỗi người một ngả.

 

Anh dùng bút gõ lên đầu tôi:

 

"Nói nhảm, cậu còn nợ tôi tiền, tôi là chủ nợ không phải nên trông chừng cậu à?"

 

Lúc đó, đối với trường học, đối với chuyên ngành, thật ra tôi không có kế hoạch cụ thể nào, chỉ nghĩ, thi điểm càng cao càng tốt, sau khi tốt nghiệp có thể kiếm nhiều tiền là .

 

Giang Trì lấy một đồng xu tung lên phía trên bản đồ, cuối cùng rơi vào một thành phố ven biển.

 

"Ở đây thế nào? Mùa đông ấm mùa hè mát, môi trường cũng tốt."

 

Ngày hôm đó, một đồng xu quyết định tương lai hẹn ước của chúng tôi.

 

Chỉ là, sau này tôi không thực hiện lời hẹn đó.

 

09

 

Tôi chưa từng nhắc đến Giang Trì với ai, khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng xa.

 

Những năm qua, tôi ở trong thế giới của mình, tỏa sáng trên sân khấu, nghe bài hát của , từ xa, là rồi.

 

Mạnh Mộng nghe xong, cúi đầu thở dài:

 

"Vậy, sau này… là vì chuyện đó sao?"

 

Tôi lặng lẽ gật đầu.

 

"Lúc đó trạng của tơ thế nào cậu cũng biết, hà tất phải lỡ dở ấy chứ?"

 

"Nhưng, những năm qua… cậu không liên lạc với ấy nữa sao?"

 

Tôi lắc đầu: "Chúng tớ

Ước mơ của là đi du lịch vòng quanh thế giới, ước mơ của tôi là kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền, bay ra khỏi bốn góc của con ngõ nghèo khó.

 

Anh muốn gì đều có thể dễ dàng đạt , luôn có đủ vốn liếng và tự tin.

 

Khi vạn người hâm mộ, tôi mỗi ngày mở mắt đều nghĩ đến chi phí thuốc men, học phí, vay vốn học sinh.

 

Khi con người ăn không đủ no, sẽ không mơ tưởng gì về nữa.

 

Dù hiện tại tôi dốc hết sức lực, có công việc sáng sủa và đứng đắn, vẫn khác biệt như mây và bùn với .

 

Hơn nữa, cố ý đi lạc nhau, nào có tư cách đòi hỏi tái ngộ chứ?

 

"Vậy nên, Giang Trì không hề biết chuyện năm đó của cậu sao?" Mạnh Mộng hỏi tôi.

 

Tôi gật đầu: "Khi về, tớ đã đi rồi…"

 

Ngày tốt nghiệp, tôi đã chặn ở cổng trường, muốn tỏ với .

 

Nhưng gom đủ dũng khí, cuối cùng lại chỉ một câu "Hôm nay trăng tròn quá."

 

uống rượu, có vẻ hơi say, lại xấu xa hỏi tôi: "Vậy có muốn hôn một cái không?"

 

Nhưng tôi sợ, mượn cớ bị cảm hôm khác nhé.

 

Từ đó về sau, ngày nào cũng chọc ghẹo tôi, hỏi tôi cảm có đỡ chưa, tôi rất sợ, dối rằng chưa.

 

Nhưng sau khi rời đi, tôi như thể thực sự bị cảm nặng.

 

Thi đại học xong, dì Giang đặt vé máy bay cho ra nước ngoài, một là để thưởng cho đi du lịch thư giãn sau kỳ thi, hai là bà ngoại lúc đó đang ở nước ngoài chữa bệnh, đi thăm bà.

 

Trước khi đi, dặn đi dặn lại tôi phải gọi điện cho mỗi ngày, có chuyện gì có thể tìm Trần Mãnh giúp đỡ.

 

Ngày hôm đó, tôi về nhà, bố tôi lại giật lấy điện thoại của tôi, nhốt tôi lại.

 

Lúc đó tôi mới biết, ông nợ nần cắt cổ, không trả nổi, bán tôi cho một lão già độc thân bốn mươi tuổi.

 

15 vạn tiền sính lễ, ông vui vẻ đếm tiền.

 

… không giống nhau…"

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...