Bên ngoài Đình Du nghe tiếng lớn liền :
"Anh Nham lần này Anh Thần tức giận thật rồi, chúng ta có lên vào ngăn cản không?."
Lục Nham thờ ơ :
"Giờ cậu dám vào ngăn cản?."
"Không dám"
"Ừ ở ngoài này mà hóng hớt đi."
"Nhưng mà em chỉ sợ Thần tức giận không kiềm chế mà đánh chị dâu."
"Cậu yên tâm đi trên đời này, người khác có thể khiến Tuệ Khanh bị thương chỉ có Lục Tước Thần là không thể, cậu ta bị bệnh cướng chế mỗi khi thấy Tuệ Khanh bị thương, dù là vết thương nhỏ nhất cũng khiến cậu ta phát điên."
"Còn nhớ lúc trước, khi Tuệ Khanh cắt móng tay không may bị cắt vào ngón tay, cậu ta đã cuống cuồng lên phải đưa vợ vào viện khoa chấn thương."
"..."
"Sau khi Tuệ Khanh thấy , ngán ngẩm mà , "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, gì mà quá lên ?."
"Lúc đó cậu ta mới thôi, sau khi thấy Tuệ Khanh đi thì cho người mang cái cắt móng tay đi lung chảy."
Đình Du nghe xong thì cạn lời.
Bên trong phòng khách, Tuệ Khanh mừng mừng lửa giận :
"Lục Tước Thần còn không biết mình sai gì à?, Anh tầng 81 toàn là đàn ông, không có người phụ nữ nào đến con muỗi cũng là trống đục, mà dám giấu tôi tuyển thư ký nữ lại còn mông to ngực nở, Con mẹ nó, ta còn nhắn tin cho tôi tối nay chủ tịch không về, mà tối hôm qua nửa đêm mới về, có phải dửng mỡ đi hú hí với ta không?."
Nghe xong Lục Tước Thần đứng bật dậy thanh minh cho bản thân.
"Anh không có"
Tuệ Khanh quát lớn.
"Ai cho đứng dậy?."
Lục Tước Thần nghe vợ quát thì Quỳ xuống mặt có chút ấm ức, lết đến gần Tuệ Khanh giải thích mình bị oan.
"Vợ à, bị oan, còn chưa thấy mặt ta cơ mà, là mấy lão già nhét ta vào không biết, tối qua thật sự có việc đi với hai người Đình Du và Lục Nham không tin em gọi họ vào hỏi xem.
Lục Tước Thần dơ tay nên thề.
"Anh lấy tổ tiên 8 đời nhà thề, tối qua không đi với người phụ nữ nào, cũng không hú hí ở đâu, vợ xin em tin ."
Lục Tước Thần nghĩ cũng không thể tối qua đi g.i.e t người nên về muộn.
Thật ra Tuệ Khanh chồng mình là tin rồi, hắn là một người lãnh đạm, kiêu ngạo, lạnh lùng, tàn bạo, trước mặt người khác, ở mặt hắn chuẩn người đàn ông sợ vợ.
Nhưng lần này là cơ hội không thể bỏ qua, Lục Tước Thần chiều thật, có mấy chuyện điên rồ đi nữa có lục Tước Thần lo.
Nhưng thay vào đó là sự kìm hãm, trói buộc, không đi đâu xa nếu không có Lục Tước Thần đi cùng, từng sợ hãi hắn, chạy trốn rất nhiều lần.
Nhưng vẫn phải khuất phục Lục Tước Thần mà con chim Hoàng Yến trong lồng cũng 5 năm rồi, từ đó Lục Tước Thần cũng hoàn toàn thay đổi như bây giờ, chắc vì sợ con người đó của Lục Tước Thần nên hắn thay đổi vì , nghĩ một hồi :
"Tin cái thằng em , hai người ngoài kia một người là trai ,người còn lại cấp dưới , ai tin."
Tôi không chịu cái cảnh bị theo dõi rồi cầm tù ở đây nữa rồi, mai tôi về nhà mẹ đẻ.
Vừa nghe Tuệ Khanh về nhà mẹ đẻ thì, lục Tước Thần đùng đùng hét lên.
"Không , vợ thật sự xin lỗi, để gọi điện đuổi cổ ta, xin em đừng đi đâu có không?."
Cả người Lục Tước Thần cuống cuồng tay cầm chiếc búa đưa cho Tuệ Khanh :
"Vợ, em đập cho mấy cái cũng , xin em đừng đi đâu cả, sẽ phát điên mất."
Tuệ Khanh cũng thấy thương lần này phải cứng, hắt tay Lục Tước Thần ra :
"Đủ rồi 5 năm, tôi chịu đủ rồi, chúng ta chia tay đi."
Lục Tước Thần xiết chặt nắm tay, mặt hắn đã đem lại cúi mặt xuống hít một hơi dài.
Nhìn bộ dạng này của lục Tước Thần, Tuệ Khanh cảm giác lạnh người, cứ tưởng Lục Tước Thần sẽ phát điên mà gì mình thì, Lục Tước Thần ngẩng mặt lên,
Nhìn Tuệ Khanh với khuôn mặt đáng thương :
"Vợ em mà bỏ , sẽ thành người đàn ông không có vợ, con chúng ta sẽ thành đứa không có mẹ."
Vừa nghe câu con chúng ta không có mẹ thì máu nóng Tuệ Khanh nổi lên đáp:
"Anh ai không có mẹ?, sau khi chúng ta chia tay,Tôi sẽ đi tìm ba mới cho con tôi."
Nghe sự tức giận của Lục Tước Thần lên đỉnh điểm :
"Tuệ Khanh, em cái gì? Em dám mang con trai tôi nhận người đàn ông khác ba?,ai cho phép em cái quyền đó?."
Bạn thấy sao?