Sau khi ngộ độc vì ăn nấm còn sống, tôi thấy mình cùng một nhóm chàng đẹp trai chơi trốn tìm, và cuối cùng đưa vào khoa cấp cứu.
Bác sĩ điều trị cho tôi vừa trẻ trung vừa đẹp trai dịu dàng hỏi:
“Hãy cho tôi biết, đã thấy gì?”
Tôi đột ngột ôm lấy ta rồi bắt đầu ngốc nghếch:
“Bắt rồi! Chậc, trai đẹp trai này, sao lại trông giống hệt cái người chồng đã chết đâu đó bên ngoài của tôi ?”
Đối phương nở một nụ quyến rũ:
“Có chồng rồi sao? Thế thì không thể ôm tôi nữa.”
Tôi bị mê hoặc đến mức mất hết lý trí:
“Ly dị! Ly dị ngay rồi em sẽ lấy !”
Khi tỉnh lại, tôi mới phát hiện ra chuyện tồi tệ đã xảy ra.
Người chồng “đã chết bên ngoài” của tôi bình thản :
“Sao rồi? Chồng đồng ý ly hôn với chưa?”
Tôi: “…”
1
Tại khoa cấp cứu.
Người thân của tôi, Lê Vãn, tôi đang vui vẻ đuổi bắt không khí mà với giọng đầy bất lực:
“Cô ấy đã ăn nhầm nấm chưa chín nên bị ngộ độc, và sau đó trở nên như thế này.”
Tôi đắm chìm trong niềm vui khi chơi trốn tìm cùng một nhóm chàng trai đẹp trai khác nhau, không quan tâm gì đến xung quanh. Cho đến khi một giọng ấm áp, nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi.
“Trần Tĩnh, cho nghe em đã thấy gì?”
Tôi chằm chằm vào ta một giây, sau đó tự bỏ qua những gì ta và bất ngờ ôm lấy vòng eo săn chắc của ta:
“Haha, bắt rồi!”
Lê Vãn đứng bên cạnh, xoa trán:
“Trần Tĩnh, có cần kỹ xem người đứng trước mặt cậu là ai không?”
Tôi ngước mắt khuôn mặt đẹp trai trước mặt, chậm rãi phát ra tiếng:
“Anh ơi, sao trông giống ông chồng đã chết bên ngoài của em quá…”
Tôi rồi vỗ nhẹ vào cơ bụng của ấy, thản nhiên :
“Wow, cơ bụng săn chắc ghê, cảm giác thật tuyệt!”
Người đối diện hơi ngạc nhiên, rồi nở nụ quyến rũ:
“Có chồng rồi sao? Vậy không thể ôm nữa đâu.”
Tôi lập tức bị nụ ấy mê hoặc đến mức mất hết lý trí, vung tay lớn tiếng :
“Ly dị! Em sẽ ly dị ngay rồi đi theo !”
Lê Vãn bên cạnh không còn mặt mũi để , với vẻ bất lực:
“Kỷ Diễn Tri, hãy chăm sóc ấy nhé, đừng để ý những gì ấy lúc nãy, em đi trước đây…”
Tôi không định bỏ qua cho ấy, đưa một ngón tay chặn môi ấy:
“Suỵt, có mấy trai khác cũng đẹp lắm, có một người không mặc áo là biết rất lẳng lơ, tớ biết cậu thích loại này, tớ sẽ tìm cho cậu chơi thoải mái nhé, hihi…”
Lê Vãn: “…”
Cô ấy thở dài một hơi đầy khó tả, ném cho tôi ánh mắt “tự cứu mình đi” rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Tôi cũng không để ý, tiếp tục hăng say chơi trò đuổi bắt không khí.
Một đôi tay mạnh mẽ giữ chặt lấy tôi.
“Lưu manh, có mình chưa đủ sao?”
Tôi cau mày, định “Phụ nữ kiên cường, ba chồng bốn người thì có sao”, khi thấy khuôn mặt đẹp trai thanh tú kia, tôi lại chiều chuộng :
“Anh chàng hay ghen, rồi rồi, nghe theo … ơ, sao tự nhiên muốn nôn thế này.”
“…”
Anh ấy thở dài, nhẹ giọng dỗ dành:
“Ngoan nào, chúng ta đi rửa dạ dày trước nhé.”
Tôi tỏ vẻ bướng bỉnh:
“Rửa dạ dày? Em không đi. Chúng ta đi tắm đi, đi trước, em đợi trên giường nha~”
“Nghe lời nào, nếu không lát nữa sẽ khó chịu hơn đấy.”
“Vậy hứa với em, xong rồi phải để em tùy ý chơi .”
“Được…”
2
Khi tôi tỉnh táo lại, đã là buổi tối.
Tôi lặng lẽ lên trần nhà, ký ức của vài giờ trước ào ạt ùa về như những đợt sóng. Một phút sau, tôi nhắm mắt lại, muốn ra đi trong sự thanh thản.
“Em tỉnh rồi à? Cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Màn giả vờ chết không thành công, tôi đành thành thật mở mắt:
“Đỡ… đỡ nhiều rồi.”
Lúc này, người chồng không bao giờ có mặt ở nhà của tôi, Kỷ Diễn Tri, đang ngồi bên cạnh, hiền lành vô .
“Vậy em định khi nào sẽ với chồng em về chuyện giữa hai ta đây?”
Tôi: “…”
Với vẻ mặt nghiêm túc của ấy, tôi cầm điện thoại lên, lúng túng :
“Ừm… để em gọi điện hỏi thử xem.”
Tôi quay lưng lại phía , lập tức gọi cho Lê Vãn cầu cứu. Khi ấy bắt máy, tôi hạ giọng oán trách:
“Con nhỏ đáng chết, sao lúc đó cậu không cản tớ, trời ơi, cậu mau tới bệnh viện kéo tớ đi đi, tớ mất mặt chết .”
Lê Vãn khẩy đầy hả hê:
“Cản rồi, ai mà biết cậu ăn nấm xong lại bay xa như thế, chị chẳng cản nổi. Trời, lại còn cơ bụng săn chắc nữa, bình thường cậu ăn uống tốt quá nhỉ.”
Tôi bất lực nhắm mắt lại.
Xin hãy để tôi chết đi trong im lặng…
“Thôi nào, có gì đâu, chồng cậu bình thường trông dịu dàng nhã nhặn, tính chắc cũng tốt, cậu cứ nũng là , đảm bảo ấy dỗ em ngay thôi.”
Tôi ngập ngừng hỏi:
“Thật không?”
“Chắc chắn luôn.”
Sau khi cúp máy, Kỷ Diễn Tri thản nhiên hỏi:
“Sao rồi, chồng em đồng ý ly hôn chưa?”
Vẻ mặt của ấy bình tĩnh đến nỗi dường như không hề biết chính mình mới là chồng tôi.
Tôi hít một hơi, lấy can đảm.
“Khụ khụ… ghé sát lại đây một chút.”
Anh ấy nhướn mày, nghe lời tiến gần tôi hơn.
“Sao ?”
Tôi bất ngờ vòng tay ôm lấy vòng eo săn chắc của , vùi mặt vào chiếc áo blouse trắng tinh khôi của , cọ cọ.
“Kỷ Diễn Tri, em sai rồi, mấy lời lúc trước đừng để bụng nhé?”
Giữa lúc tôi còn đang lo lắng, trên đầu vang lên tiếng khẽ của .
“Trần Tĩnh, không chết bên ngoài, chỉ là dạo gần đây bệnh viện bận rộn quá, không chăm sóc tốt cảm của em, là lỗi của .”
Anh nhẹ nhàng nhéo má tôi, dịu dàng :
“Vậy nên là chưa đủ tốt, mới khiến em có những suy nghĩ như .”
Tôi ngẩn người. Một cảm khó tả dâng lên trong lòng, gọi là… . Sao ấy lại tốt như chứ!!!!
Ai mà ngờ người đàn ông tốt như lại là do tôi quen qua buổi gặp mặt coi mắt. Hơn nữa, tính ra thì chúng tôi mới kết hôn ba tháng.
3
Vài ngày sau, Kỷ Diễn Tri sắp xếp hai ngày nghỉ để bồi dưỡng cảm vợ chồng của chúng tôi. Thế là quyết định ra ngoài hẹn hò.
Tại nhà hàng.
Tôi Kỷ Diễn Tri bằng ánh mắt đầy oán trách, lên tiếng phàn nàn:
“Cái này cũng không cho ăn, cái kia cũng không ăn, hẹn hò kiểu gì ? Em không thèm đi với nữa.”
Kỷ Diễn Tri bất lực trả lời:
“Em mới rửa dạ dày không lâu, bây giờ dạ dày rất yếu, chỉ nên ăn đồ nhạt thôi.”
Đúng lúc đó, điện thoại của ấy reo lên. Có vẻ là cuộc gọi từ bệnh viện. Anh ấy liếc tôi đầy xin lỗi, rồi bắt máy.
“Giường số 8 trạng xấu đi? Đừng lo, thông báo cho Lý Tư chuẩn bị phẫu thuật, sẽ gọi cho bác sĩ Trương ngay…”
Vừa , vừa đứng dậy, rồi tranh thủ với tôi:
“Em chờ một chút, ra ngoài gọi điện thoại.”
Tôi nghiêm túc với :
“Không sao đâu, bệnh nhân ở bệnh viện quan trọng mà.”
Kỷ Diễn Tri đi chưa hai phút, thì một giọng quen thuộc vang lên từ xa:
“Đã cùng ăn cơm rồi, đừng đòi hỏi quá đáng.”
Nghe thấy giọng đó, tôi quay đầu lại , quả nhiên là Tưởng Trì Chu với khuôn mặt lạnh lùng.
Đôi mắt sắc bén của ta vốn đã rất có cảm giác áp đảo người khác, giờ đây càng trở nên khó gần vì vẻ bực bội. Anh ta liếc thời gian trên điện thoại, phớt lờ lời nũng nịu của bên cạnh, thẳng thừng :
“Muốn đi mua sắm thì đi với mấy người của , quá thì chia ttay đi.”
Thú thực, nếu bỏ qua biểu cảm của ta, thì đôi nam nữ này rất đẹp đôi. Chỉ tiếc là…
Bao lâu rồi, ta vẫn không học cách thương người khác. Những kỷ niệm không mấy tốt đẹp thoáng qua trong đầu tôi.
Tôi đè nén sự chua xót trong lòng, thở dài rồi chuẩn bị quay đi, giả vờ như không có chuyện gì. Nhưng ta như có linh cảm, ánh mắt chạm thẳng vào tôi.
Bạn thấy sao?