5
Chỉ chốc lát, họ quay lại bẩm báo:
“Bẩm Diêm Vương, chúng tôi vừa đến mộ Hàn Văn Tâm xem xét, phát hiện bên trong bị người ta hạ tà thuật. Chỉ là do lâu ngày không ai duy trì nên pháp trận vừa mới mất hiệu lực.”
“Không chỉ , chúng tôi còn tìm thấy những lễ vật như quần áo mặc trong, máu khô… đều không thuộc về chủ mộ, mà thuộc về người cùng mẹ sinh ra – chính là ta!”
Hắc Vô Thường chỉ thẳng vào chị tôi.
“Chúng tôi nghi ngờ, kẻ thi pháp đã dùng tà thuật này để tráo đổi hồn phách của người chết, khiến ấy ở địa phủ bị coi như một người khác, thậm chí lừa cả Điện Hạ Tần Quảng Vương chuyên quản sinh tử.”
Theo lời Hắc Bạch Vô Thường, hình ảnh trong Nghiệt kính cũng thay đổi.
Những cảnh xấu sau lưng, ly gián cha mẹ… đều hiện lên bên phía chị tôi.
Giây phút đó, mắt tôi ứa lệ.
Mười năm rồi… cuối cùng tôi cũng có thể rửa oan ở địa phủ sao?
Đúng , tôi vốn không phải Hàn Văn Tâm, tôi chính là Hàn Văn Tĩnh.
Từ đầu tới cuối, tôi mới là người vô tội.
“Không phải! Nhất định là nhầm lẫn!” – Hàn Văn Tĩnh, à không, giờ phải gọi ta là Hàn Văn Tâm, cố hét to để lấp liếm.
“Phải đấy, chắc chắn là nhầm rồi…” – mẹ tôi theo phản xạ tiến lên che chở cho Hàn Văn Tâm, khi chạm mắt với tôi, ánh của bà lập tức đầy chột dạ.
“Mẹ, thật sự là nhầm sao? Con thật sự là Hàn Văn Tâm à?” – tôi mỉm hỏi, chỉ mình tôi biết nụ ấy chua chát đến mức nào.
Cả người mẹ tôi run rẩy, cúi đầu không dám thẳng, tôi biết bà đang bị lương tâm dày vò.
Không hiểu sao, trong lòng tôi vừa trào lên chút hy vọng, vừa xen lẫn sợ hãi.
Có lẽ… cuối cùng tôi cũng sắp biết sự thật.
Bà do dự rất lâu, rồi thở dài nặng nề:
“Đúng, là nhầm. Con là Hàn Văn Tâm, nó là Hàn Văn Tĩnh. Văn Tâm, xin con đừng tiếp tục bướng bỉnh nữa, chúng ta chỉ muốn sống yên ổn thôi.”
Câu ấy như cú thẳng vào tim, khiến tôi nghẹn thở.
Sự thật luôn khiến người ta đau đớn.
Quả nhiên, người bà thương chưa từng là tôi, mà là Hàn Văn Tâm.
“Vậy giờ, mẹ muốn con gì?” – tôi nhếch môi hỏi.
Mẹ tôi nuốt khan, ánh mắt cầu xin:
“Mẹ… mẹ muốn con đồng ý ở lại địa phủ, để chúng ta hoàn dương. Cả nhà mình thật sự không thể chịu thêm bất cứ tổn nào nữa… coi như mẹ van con…”
Tôi lau nước mắt, còn chưa kịp thì Nghiệt kính lại hiện hình.
Lần này, hình ảnh là cha mẹ tôi cùng Hàn Văn Tâm.
Cảnh đầu tiên là trong phòng sinh, y tá bế hai bé ra.
Cha tôi mặt đầy lo lắng:
“Hai đứa nhỏ này, tôi nuôi sao nổi?”
“Không thì gửi một đứa về quê, một đứa giữ lại bên mình?”
“Vậy gửi đứa nào?”
“Hay gửi Văn Tĩnh về đi, nó khỏe mạnh, ở nông thôn cũng dễ nuôi, không như Văn Tâm gầy gò, sợ ông bà nuôi hỏng mất.”
“Nhưng thế chẳng phải thiên vị quá sao? Con nào cũng là máu thịt mình mà.”
“Cũng chẳng còn cách nào khác… mai này khi điều kiện khá hơn, ta bù đắp cho Văn Tĩnh gấp đôi. Tôi tin con bé sẽ không vì chuyện nhỏ này mà oán hận.”
Hình ảnh chuyển sang khung cảnh Tết ở quê, cha mẹ dẫn một bé ăn mặc chỉn chu đến trước mặt tôi.
“Văn Tâm, đây là chị con Văn Tĩnh. Văn Tĩnh, sau này con phải chăm sóc em , không bắt nạt nó.”
Tôi – một con bé nhút nhát, mặc áo bông cũ rách, dơ bẩn như vừa lăn trong bùn, đứng trước bé giống mình như đúc là tiểu công chúa bên cha mẹ.
Trên tóc ta còn cài chiếc kẹp lấp lánh mà cả đời tôi chưa từng thấy.
Tôi chỉ muốn chạm vào, vừa chạm nhẹ, ta đã òa khóc:
“Hu hu! Chị đau em! Em không muốn chị chạm vào!”
“Hàn Văn Tĩnh! Mày gì thế hả!”
ĐỌC TIẾP: https://vivutruyen.net/nghiet-kinh-sang-lai/chuong-6
Bạn thấy sao?