3
“Các cậu có biết không, Hàn Văn Tĩnh đã qua lại với thầy giám thị đấy! Không thì sao mà chị ta có nhiều tiền tiêu vặt thế? Mỗi lần thi còn đứng đầu lớp, cái đầu ngu ngốc của chị ta tôi còn không rõ chắc? Là vì thầy giám thị luôn đưa đề cho chị ta trước!”
Hình ảnh tan biến, Hàn Văn Tĩnh tức giận trừng tôi.
“Văn Tâm! Sao mày có thể tao như ?”
“Người ăn bậy bạ, vu khống người – đày vào địa ngục nhổ lưỡi!”
Tôi còn chưa kịp giải thích, một tiểu quỷ cầm cái kìm khổng lồ xông đến, cưỡng ép bẻ miệng tôi ra, rứt phăng lưỡi tôi xuống.
Đau đớn tột cùng khiến mồ hôi tôi túa ra như mưa, chỉ vài giây sau, lưỡi tôi lại nguyên vẹn mọc trở lại.
“Hừ, cho dù chị chưa từng xấu ai thì sao? Năm đó cha mẹ định ly hôn, chắc chắn chị đã không ít lần châm ngòi phải không?” – tôi hừ lạnh.
Chẳng bao lâu, Nghiệt kính lại hiện hình.
Bên Hàn Văn Tĩnh vẫn y nguyên, còn bên tôi lại xuất hiện cảnh tôi chuyện riêng với từng người.
“Bố, dạo này mẹ hay đi đánh bài, mỗi lần thua là thua cả mấy ngàn, chẳng hề nghĩ cho việc bố kiếm tiền vất vả thế nào.”
“Mẹ, con thấy gần đây bố thân với dì Vương ở tiệm cắt tóc lắm, lần trước còn lén đến nhà dì ấy nữa.”
Cha mẹ tôi lập tức nổi giận, chỉ thẳng vào mặt tôi mắng:
“Đồ súc sinh, mày chia rẽ bố mẹ thì gì? Khi đó chúng ta suýt nữa đã ly hôn! May mà đối chiếu lại, mới phát hiện mày toàn bịa đặt!”
Tôi còn chưa mở lời, tiểu quỷ lại xuất hiện.
“Kẻ ly gián máu mủ, hoại vợ chồng – đày vào địa ngục cây sắt!”
Ngay lập tức, tôi bị treo ngược lên một cây sắt đầy lưỡi dao bén, toàn thân bị đâm xuyên.
“Còn cược nữa không, em ? Sao em phải khổ thế này?” – Hàn Văn Tĩnh thở dài bất lực.
“Văn Tâm! Đừng tiếp tục nữa! Cho dù con sai tới đâu, con vẫn là cốt nhục của mẹ! Mẹ không nỡ con chịu khổ! Con không muốn thì thôi, để mẹ thay con chịu!”
Mẹ tôi quỳ khóc bên cạnh, vừa chịu đau đớn vì lưỡi dao xuyên người vừa cố kéo tôi xuống.
Máu me đầm đìa, cảnh tượng khiến người ta rùng mình.
“Phạm nhân Hàn Văn Tâm, mẹ ngươi đã có thể bỏ qua mọi lỗi lầm, thậm chí chịu chết thay ngươi, mà ngươi vẫn không chút lòng sao?” – Diêm Vương hỏi đầy xót xa.
Tôi dòng nước mắt của mẹ, trong lòng thoáng bối rối.
Nhưng những giọt nước mắt ấy… là thật hay giả?
Rất nhanh, tôi đã có đáp án.
“Tất nhiên là tiếp tục cược! Không chỉ , tôi còn tăng thêm trăm năm hình ! Vì tôi căn bản không hề phóng hỏa người!”
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào tôi, đầy vẻ không tin nổi.
Ánh mắt Hàn Văn Tĩnh lóe lên tia hoảng loạn, rất nhanh lấy lại bình tĩnh, chất vấn tôi:
“Chứng cứ rành rành, mày còn định chối à?”
“Có phải hay không, để Nghiệt kính soi là rõ!” – Diêm Vương vừa dứt lời, Nghiệt kính lại hiện ra.
Tôi ôm hy vọng, hình ảnh xuất hiện khiến tim tôi như rơi xuống đáy.
Bên Hàn Văn Tĩnh vẫn không đổi, còn bên tôi lại là một biển lửa ngút trời.
Khi đó, tôi vay một khoản lớn không thể trả, bất đắc dĩ phải tìm đến trai cũ.
Hắn sẽ cho tôi mười ngàn tiền chia tay, cuối cùng chỉ đưa ba ngàn.
Tôi cảm thấy bị lừa, trong cơn tức giận, tôi phóng hỏa đốt nhà hắn.
Hắn, cha mẹ hắn và em mới năm tuổi đều chết trong vụ cháy ấy.
Khoảnh khắc đó, đám hồn ma xung quanh bùng nổ, kẻ thì nhổ nước bọt vào tôi, kẻ thì cầm dao đâm tôi hết lần này tới lần khác.
Diêm Vương giận dữ quát:
“Cố ý phóng hỏa, mưu tài mạng! Đày vào địa ngục cột đồng!”
Ngay lập tức, một cây cột đồng khổng lồ trồi lên, tiểu quỷ xé bỏ quần áo tôi, bắt tôi ôm chặt lấy.
Bên trong cột là lửa than rừng rực, sức nóng thiêu cháy da thịt tôi thành than chỉ trong tích tắc.
Bạn thấy sao?