14
Cuối cùng, sau khi dỗ dành cho hắn no đủ.
Tống Thần Dã yên ổn nằm ôm lấy tôi, bắt đầu kể lể với giọng đầy ấm ức.
Lớp 10, hắn ngồi sau tôi.
Không biết từ khi nào, hắn cảm thấy tóc đuôi ngựa của tôi thật chướng mắt.
Lúc lắc khiến lòng hắn cứ bối rối không yên.
Đến khi Tống Thần Dã nhận ra đó có thể là do thích, hắn lại chẳng hiểu sao mà thò tay kéo một cái.
Ai ngờ phản ứng của tôi lại dữ dội như , cầm bút chọc thẳng vào vai hắn.
“Xem này, cái dấu tam giác này là em để lại cho đấy.”
Tống Thần Dã kéo cổ áo ra cho tôi xem.
Một vết sẹo hình tam giác mờ mờ.
Lớp 11, có khoảng bảy tám lần hắn định ngỏ lời.
Nhưng mỗi lần gặp nhau lại là đối đầu không ai nhường ai.
Căng như dây đàn, bầu không khí ấy chỉ hợp cho một trận quyết đấu.
Tôi ngắt lời, “Không đúng, thích hoa khôi lớp cơ mà?”
“Ý em là Tống Vũ Tinh?”
“Đúng rồi, còn tặng thư cho cậu ấy nữa.”
“Trời ơi, đó là chị họ .
Thư là chuyển giúp người khác.”
Tôi nghẹn lời, cúi đầu tựa vào ngực hắn.
Tống Thần Dã như chợt nhớ ra điều gì.
“Được lắm, Châu Hiểu Vi, bùn trên áo đồng phục là em bôi phải không?”
Tôi cãi lại: “Anh cũng xé hết thư người ta gửi cho em mà!”
Hắn hừ một tiếng, “Đúng là nên xé, họ không xứng với em.”
“Vậy xứng chắc?”
Hắn ôm tôi chặt hơn vào lòng.
“Ừ, chỉ có .”
Lên lớp 12, cuối cùng Tống Thần Dã đã quyết định tỏ .
Nhưng gia đình báo tin, hắn phải đi du học ngành quản lý kinh doanh.
Giống như bao cậu ấm khác, hắn phải tiếp quản sự nghiệp của gia đình.
Hắn sợ tôi không chịu xa.
Thế là lại trì hoãn lời tỏ .
Ra nước ngoài, Tống Thần Dã vừa dồn sức lấy tín chỉ, vừa âm thầm để ý tin tức về tôi.
Bảo sao lần nào họp lớp hắn cũng tham gia.
Ai mà rảnh tới mức bay cả ngàn cây số chỉ để tham dự họp lớp chứ?
Ngay cả tôi cũng có mấy lần vì việc riêng mà không tham gia.
Vậy mà hắn không bỏ sót một lần nào.
Còn cẩn thận nghe ngóng mọi lời đồn đoán về tôi.
Càng nghe, lòng tôi càng mềm nhũn.
“Tại sao không sớm?
Nếu không lằng nhằng như , có khi chúng ta đã ở bên nhau từ lâu rồi.”
Tống Thần Dã lắc đầu.
“Không, thấy bây giờ mới là lúc vừa đủ.
Nếu sớm quá, còn trẻ con, cãi nhau vài lần là chia tay.
Hơn nữa, khi đó cũng chưa sẵn sàng, lỡ em không thích thì sao?”
Tôi ngạc nhiên, “Thế sao chắc chắn là… em thích bây giờ?”
Hắn cầm tay tôi đặt lên ngực, cơ bụng, rồi bắp tay của hắn.
Rồi kiêu ngạo ngẩng cằm lên, tự tin tôi.
“Tất cả các bài đăng trên Weibo của em đều xem, mấy năm qua, chẳng có nam diễn viên nào em thích mà không có body chuẩn, điểm chung là ngực phải to hơn đầu.
Nên ở nước ngoài, ngày nào cũng ăn kiêng và tập gym, không dám lơ là một phút nào.
Sao nào, em hài lòng với thành quả của không?”
Tôi không thể nào phản bác lại lời này.
Dù sao tôi cũng từng vì thân hình đó mà chảy máu mũi thật.
Tôi nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực hắn, nở nụ mãn nguyện.
Tống Thần Dã vuốt ve ngón tay tôi, “Còn có cái này nữa.”
Đầu ngón tay tôi chợt thấy mát lạnh, tôi lên, phát hiện ngón áp út đã đeo một chiếc nhẫn kim cương.
Kim cương vàng sáu chấu, lấp lánh rực rỡ.
“Cái này cũng chuẩn bị sẵn rồi sao?”
Tôi ngạc nhiên không thốt nên lời, “Còn gì nữa mà chưa chuẩn bị?”
Tống Thần Dã ấp úng: “Nhà tính là một thứ chứ?”
“Ơ? Anh có vấn đề à?”
“Sao em lại hung dữ với thế!”
Hắn chui đầu vào ngực tôi, giọng có chút hờn dỗi.
“Mấy năm sống ở nước ngoài, ngày nào cũng ở cái nông thôn, không có một chút niềm hy vọng thì sống sao nổi?
Với lại, ngôi biệt thự mua còn nằm trong khu sầm uất đấy!”
15
Tống Thần Dã đúng là có vấn đề.
Thế giới này thật sự không có thứ gọi là “bùa ” sao?
Tôi thậm chí còn nghi rằng hắn đã bị “dính bùa” từ lâu rồi.
Tiến độ đương của chúng tôi bị hắn kéo đi nhanh chóng.
Hắn những năm tháng bỏ lỡ trước đây, phải bù đắp lại một lần cho đủ.
Giờ Tống Thần Dã chẳng thèm cãi lại tôi nữa.
Hắn đã tìm ra chiến thuật mới.
Nếu tôi mắng hắn, hắn sẽ vẻ mặt uất ức, như kiểu cậu vợ nhỏ bị bắt nạt.
Thêm chút nữa chắc sẽ chạy đến mách mẹ tôi mất.
Không biết hắn đã thổi vào tai mẹ tôi điều gì.
Mẹ tôi vô cùng hài lòng về hắn.
Ngày nào cũng nhắc tôi không bắt nạt Tiểu Dã.
Bố mẹ Tống Thần Dã càng khiến tôi bất ngờ hơn.
Ban đầu tôi nghĩ với gia đình có doanh nghiệp gia đình như .
Có khi họ sẽ đưa cho tôi một tấm séc và bảo tôi rời xa con trai họ.
Nhưng khi gặp mặt.
Bố mẹ hắn như gặp lại ân nhân .
Bố hắn nắm lấy tay tôi không buông, mẹ hắn thì rưng rưng nước mắt.
Tôi như một vị Bồ Tát họ cung nghinh vào nhà.
Họ còn mời đầu bếp Nam Bắc đến tận nhà để nấu ăn.
Chỉ sợ tôi không quen khẩu vị.
Tống Thần Dã ngồi bên cạnh, với vẻ láu cá.
Sau này tôi mới biết.
Hắn đã bị bố mẹ thúc giục cưới vợ quá lâu.
Đã từng đưa về nhà năm sáu “người em” đóng giả .
Bố mẹ hắn giờ đây không kén chọn gì nữa.
Tôi là cậu đầu tiên bước chân vào nhà hắn.
Tống Thần Dã khi kể lại với tôi còn mang vẻ tự hào.
“Thấy chưa, mọi trở ngại, đã sớm dọn sạch cho em rồi.
Sau này ở nhà chúng ta, em cứ tự do mà sống.
Bố mẹ giờ chắc đang thắp hương cảm tạ tổ tiên đấy!”
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi.
Tôi thấy căn biệt thự ngày càng ấm cúng và đầy đủ.
Nó dần dần trở thành ngôi nhà trong mơ của tôi.
Cửa sổ lớn từ trần đến sàn.
Vườn sau nở đầy hoa hồng.
Tấm thảm lông cừu mềm mại và rộng lớn.
Tống Thần Dã nắm tay tôi, dẫn đi tham quan từng phòng một.
Sau khi dạo quanh biệt thự, tôi đã thấm mệt.
Hắn ôm tôi từ phía sau, cả hai đứng trên ban công ngắm hoàng hôn.
“Tám năm trước, cũng là một buổi chiều như thế này.
Anh ngủ đến giờ tan học, chuông reo, ngẩng đầu lên thấy em đang sắp xếp sách vở phía trước.
Tóc đuôi ngựa của em đung đưa qua lại, từng nhịp một đung đưa vào trong lòng .”
Tôi ngoái lại hắn, ánh hoàng hôn như những mảnh vàng rơi trong đôi mắt hắn.
Hóa ra hắn cũng có thể dịu dàng đến .
Tôi trách : “Vậy mà còn đối đầu với em suốt những năm qua?”
Hắn cúi đầu, hôn lên mái tóc tôi.
“Ít nhất nhờ , nhiều năm qua em cũng không quên .
Anh chỉ đang chuẩn bị cho với em.”
Màn đêm buông xuống, những ánh đèn bắt đầu rực sáng.
Trong lòng tôi tràn ngập hạnh phúc.
Không muộn.
Chút nào cũng không muộn.
Chúng tôi còn cả một đời để thương nhau.
(Hết)
Bạn thấy sao?