Nghiên Cứu Văn Học [...] – Chương 3

9

Lâm Kiểu Kiểu cùng bố Lâm, mẹ Lâm đã quay trở về, trông rất vui vẻ, ánh mắt tôi đầy khiêu khích.

Chắc chắn là lại xấu tôi hoặc đang ấp ủ một kế hoạch xấu xa nào đó. Tôi vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, sẵn sàng ứng phó bất cứ lúc nào.

Đúng như dự đoán, mẹ Lâm do dự một chút rồi bước tới nắm tay tôi.

"Tương Minh, có chuyện này mẹ muốn với con."

Tôi ngoan ngoãn gật đầu: "Mẹ cứ đi ạ."

"À, chuyện này... mẹ và bố con định mua cho Kiểu Kiểu một căn nhà, coi như là quà trưởng thành của con bé. Nhưng con yên tâm, sẽ không thiếu phần của con, bố mẹ cũng rất con mà."

Trong lòng tôi chợt căng thẳng, huống đột ngột phát sinh này nằm ngoài dự đoán của tôi, tôi im lặng suy nghĩ xem nên trả lời thế nào.

Lâm Kiểu Kiểu bộ ngại ngùng bước đến gần tôi, đôi mắt lập tức ửng đỏ.

"Chị, chị sẽ không để bụng chứ? Bố mẹ cũng lo lắng cho em không có lòng tin vào bản thân, ngộ nhỡ bị nhà họ Thẩm quấy rầy, không có nơi nào để đi nên mới quyết định mua nhà cho em."

Lâm Kiểu Kiểu cẩn thận đưa tay kéo lấy góc áo của tôi, tôi tay ta có chút không thoải mái, cố kìm nén muốn hất tay ta ra.

Tuy tôi không quan tâm đến tài sản của nhà họ Lâm, cũng không phải là kẻ hám tiền.

Nhưng nếu Lâm Kiểu Kiểu thực sự là một ngây thơ, trong sáng, thì có lẽ tôi sẽ nhân từ, thực sự sắp xếp cho ta một ngôi nhà.

Nhưng bây giờ thân thế của Lâm Kiểu Kiểu vẫn là một ẩn số, lại là một kẻ dối trả không thể đoán trước , tôi không mong muốn tài sản của nhà họ Lâm chảy vào túi ta.

Sự im lặng của tôi đã khiến bố Lâm lên tiếng bênh vực, giở thái độ gia trưởng của chủ gia đình ra, tay đập mạnh xuống bàn.

"Được rồi, không biết rốt cuộc con muốn so đo cái gì với em con nữa đây. Bố mẹ không thiên vị đứa nào cả, sau này cũng sẽ mua cho con một căn nhà."

Giọng điệu giống như ban ơn của ông ấy khiến tôi càng thêm khó chịu, ai cũng có thể hứa hẹn chỉ khi thực hiện thì mới yên tâm.

Lâm Kiểu Kiểu cảm rơi nước mắt, liên tục không còn lo lắng việc bố mẹ không thương mình nữa. Không phải ruột thịt thì đã sao, bố mẹ vẫn thương mình thế là đủ rồi.

Lời đã đến mức này, ngay cả mẹ Lâm cũng tôi bằng ánh mắt cầu xin, như thể tôi không đồng ý thì thật quá nhẫn tâm.

Tôi tức giận lớn, lãnh đạm :

"Được rồi, tiền là của bố mẹ, đương nhiên là hai người có quyền quyết định."

Nói xong tôi đi thẳng lên lầu.

Mở điện thoại ra, Thẩm Tụng đã gửi cho tôi một tin nhắn.

Thẩm Tụng: 【Anh nhận đồ rồi, đã gửi đi giám định, một tuần nữa sẽ có kết quả.】

Ngón tay tôi lướt trên bàn phím, đáp lại một câu "Ok", ngay lúc này, một ý tưởng tuyệt vời lại xuất hiện trong đầu tôi.

Tôi:【Thẩm Tụng, ngày mai lái xe đến trường đón em nhé.】

Có lẽ quyết định này hơi đột ngột, vài phút sau Thẩm Tụng mới trả lời.

Tôi bổ sung thêm:【Lái chiếc xe sang trọng và đắt tiền nhất trong nhà ý, càng nổi bật càng tốt.】

Thẩm Tụng:【? Được.】

Không cần giải thích nhiều, tôi hài lòng đặt điện thoại xuống, chui vào trong chăn.

Không phải là tiền sao? Vậy thì để Lâm Kiểu Kiểu đến đủ đi.

10

Ngày hôm sau, trước khi đến trường, tôi đặc biệt dặn bố mẹ Lâm không cần đến đón chúng tôi tan học.

"Con muốn cùng đi về với Kiểu Kiểu, chúng con có chuyện riêng muốn , bố mẹ không phép nghe."

Tôi giả vờ nũng, bố mẹ Lâm nhau mỉm đồng ý.

Đặc biệt là mẹ Lâm, bà rất vui khi thấy hai con của mình hòa thuận với nhau.

Lâm Kiểu Kiểu liếc tôi đầy cảnh giác, tôi đáp lại ta bằng một nụ trong sáng vô tội.

Sau khi tan học, tôi cố ý nán lại một lúc lâu rồi mới chậm rãi bước ra khỏi trường. Đúng như dự đoán, tôi thấy một chiếc Rolls-Royce màu đỏ rất phô trương ở cổng trường.

Lâm Kiểu Kiểu mặc đồng phục của trường không thể kìm nén sự tò mò, cũng đứng đó chiếc xe cùng với đám đông.

Tôi nhếch môi mỉm , quay đầu lại đối mặt với Thẩm Tụng bên cạnh chiếc xe.

Chiếc Rolls-Royce này quá bắt mắt, bình thường Thẩm Tụng sẽ không lái nó đi, bây giờ lại đứng giữa đám đông với vẻ mặt ngượng ngùng, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Thẩm Tương Minh, tới đây."

Thẩm Tụng vẫy tay với tôi, Lâm Kiểu Kiểu nghe thấy gọi tên tôi, cũng ngạc nhiên quay đầu lại tôi.

Ngay lập tức sắc mặt tôi thay đổi, ra vẻ sợ hãi.

"Anh, sao lại tới đây..."

Một tiếng "Anh" này cho Thẩm Tụng bối rối, từ bé đến lớn, chỉ có lúc nhỏ khi còn chưa hiểu chuyện mới gọi ấy là "Anh", sau này chỉ khi nào có cầu nào đó thì mới giả vờ gọi như .

Tôi không để ý đến nét mặt bối rối của Thẩm Tụng, kéo Lâm Kiểu Kiểu chạy đi cho đến khi chạy hai con phố, tôi mới dừng lại thở hồng hộc.

"Chị đang cái gì đấy, bị điên à."

Lâm Kiểu Kiểu hất tay tôi ra, đỏ mặt tía tai thở hổn hển.

Tôi tiếp tục diễn xuất, về phía sau như thể trong lòng vẫn còn sợ hãi.

"Đó là trai Thẩm Tụng của nhà họ Thẩm, ấy lại tới quầy rầy chị."

11

Chúng tôi lại họp mặt gia đình một lần nữa, lần này mỗi người đều có tâm sự riêng.

"Nhà họ Thẩm đó là nhà có công ty xuất khẩu trà lớn nhất cả nước - Tập đoàn Minh Diệp đó sao?"

Nhắc tới cái tên này, giọng của bố Lâm cũng có chút run rẩy, không biết là sợ hãi hay là kích .

Dù nhà họ Lâm xem như giàu có cũng chỉ sở hữu một công ty quy mô vừa và nhỏ.

Trước đó, Tập đoàn Minh Diệp coi là một tập đoàn lớn mà nhà họ Lâm không thể với tới.

Tôi gật đầu, thái độ thờ ơ của tôi khiến Lâm Kiểu Kiểu rất tức giận.

"Vậy mà trước đó chị nhà họ Thẩm rất nghèo! Chị cố ý không muốn em và nhà họ Thẩm nhận lại nhau phải không?"

Lợi ích to lớn khiến cho Lâm Kiểu Kiểu lần đầu tiên bộc lộ bản chất thật của mình trước mặt mọi người. Mẹ Lâm ta, trong mắt thoáng hiện lên vẻ xa lạ.

Bố Lâm càng đặc sắc hơn, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, còn có chút chột dạ.

Tôi dáng vẻ trà xanh của Lâm Kiểu Kiểu, nhíu mày lắc đầu.

"Sao em có thể nghĩ chị như chứ? Chị chưa từng nhà họ Thẩm nghèo mà, em cũng không hỏi chị hình cụ thể của nhà họ Thẩm."

"Chị thấy bố mẹ quan tâm em như , còn mua nhà cho em, em cũng không thể sống thiếu bố mẹ nên chị tưởng em không có ý định quay về nhà họ Thẩm."

Tôi ngừng lại một chút rồi mở miệng như hiểu ra một điều gì đó.

"Chẳng lẽ em thấy nhà họ Thẩm giàu có nên muốn bỏ bố mẹ để về nhà họ Thẩm sao?"

Nói xong, tôi cảm thấy như mình đã lỡ lời, vội vàng che miệng lại.

"Em... em..."

Lâm Kiểu Kiểu mở miệng mỗi từ "em" rồi không thêm câu nào nữa.

Tôi lập tức hiểu ra, những gì tôi vừa đã hoàn toàn đoán trúng tim đen ta.

Chỉ là bố mẹ Lâm mới đồng ý mua nhà cho ta, mà ta cũng vẫn chưa biết thái độ của nhà họ Thẩm như thế nào. Hai bên đều muốn chiếm chỗ tốt nên không có cách nào để giải thích.

Mẹ Lâm thấy rất đau lòng, thở dài một cái, lần đầu tiên dùng giọng điệu thất vọng với Lâm Kiểu Kiểu.

"Kiểu Kiểu, nếu con muốn về nhà họ Thẩm, mẹ sẽ tôn trọng sự lựa chọn của con."

Lâm Kiểu Kiểu vội vàng an ủi bố mẹ Lâm, rằng chẳng qua mình bị kích một chút nên sai.

Cô ta không ít lời êm tai, lúc lên lầu rõ ràng là không tập trung, mẹ Lâm càng thất vọng, lắc đầu.

Điện thoại di của tôi đột nhiên reo lên, may mà lúc này sự ý của bố mẹ Lâm không đặt lên người tôi.

Thẩm Tụng: 【Tìm cơ hội ra ngoài, đang ở bên ngoài nhà họ Lâm.】

12

Sau nửa giờ, tôi rốt cuộc cũng lén lút rời khỏi nhà họ Lâm, vừa ra khỏi nhà đã thấy Thẩm Tụng đang đứng dưới bóng cây.

Mùa hè trời tối muộn, bây giờ lại đúng thời điểm hoàng hôn.

Ánh nắng màu hồng của hoàng hôn xuyên qua bóng cây, cho Thẩm Tụng đứng trong đó nhuốm một vầng hào quang thần thánh.

Trừ việc lúc này ấy đứng đó với vẻ mặt không vui.

"Em sai rồi."

Tôi chắp hai tay lại giơ qua đỉnh đầu, nhắm mắt lại chờ bị mắng.

Nhưng đợi mấy giây, Thẩm Tụng chỉ xịt nước hoa chống muỗi lên người tôi.

Như càng khiến tôi cảm thấy áy náy hơn, mếu máo Thẩm Tụng.

"Sau này em gì có thể trước với một tiếng không? Em cũng không biết sau khi em chạy đi, đứng đấy xấu hổ như thế nào đâu."

Thẩm Tụng mở miệng, giọng điệu nũng cùng tủi thân của ấy không phù hợp với tuổi của chút nào.

Tôi vội vàng xin lỗi, xoa dịu " cún lớn" này.

Lúc ấy tôi nghĩ chỉ là một màn kịch, Thẩm Tụng có biết hay không cũng không ảnh hưởng gì đến sự thể hiện của tôi nên tôi cũng không giải thích nhiều.

Cũng sợ Thẩm Tụng không đồng ý cho tôi chuyện ngu xuẩn như nên tôi cũng không dám .

"Thẩm Tụng, em xin lỗi. Sau này em nhất định sẽ báo cáo mọi chuyện với . Hôm nay là do em đã không suy nghĩ kỹ càng, không suy nghĩ đến cảm của ."

Tôi chân thành xin lỗi, Thẩm Tụng cuối cùng cũng nhếch khóe môi.

Thẩm Tụng đúng là tốt nhất, chỉ cần dỗ một tiếng là ấy đã vui rồi.

Thế là tôi kể hết kế hoạch của mình cho . Tôi muốn lợi dụng sự sai lệch thông tin giữa chúng tôi và Lâm Kiểu Kiểu để vạch trần bộ mặt thật của ta.

Nếu cảm giác của tôi về mối quan hệ của Lâm Kiểu Kiểu và bố Lâm không sai, thì hành này cũng có lợi cho việc kéo mẹ Lâm ra khỏi bể khổ.

Tôi nhờ Thẩm Tụng và Thẩm Tương Diệp tạo hy vọng cho Lâm Kiểu Kiểu, khiến ta nghĩ rằng mình thực sự có thể đảm nhận thân phận Đại tiểu thư của nhà họ Thẩm. Khi đó, ta nhất định sẽ đắc ý quên minh, chướng mắt nhà họ Lâm.

Thẩm Tụng nghe xong cảm thấy có lý, gật đầu đồng ý, nhân tiện thông báo cho tôi biết ngày mai mẹ Thẩm sẽ bay về nước.

"Mommy sắp về rồi!"

Tôi vui mừng khôn xiết, đến lúc đó sẽ có kết quả xét nghiệm DNA, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy.

13

Tôi đoán không có sai, sau khi Lâm Kiểu Kiểu biết nhà họ Thẩm giàu có như thế nào, ta đã tìm mọi cách để liên lạc với Thẩm Tụng và Thẩm Tương Diệp.

Lâm Kiểu Kiểu lại giở trò cũ, giả bộ đáng thương, ra sức xấu tôi với Thẩm Tụng và Thẩm Tương Diệp. Ngoài mặt họ tỏ ra vô cùng phẫn nộ thực tế họ đã đồng bộ hóa tất cả thông tin cho tôi.

Đầu óc Thẩm Tương Diệp xoay chuyển nhanh chóng, vô tiết lộ rằng Tập đoàn Minh Diệp đặt theo tên của tôi và em ấy, và tôi sở hữu 20% cổ phần của Tập đoàn.

Sau khi Lâm Kiểu Kiểu biết chuyện đã đứng ngồi không yên.

"Thẩm Tương Minh, chị chỉ là kẻ giả mạo, dựa vào cái gì lại lấy cổ phần của nhà tôi!"

Ây yo, kia, cũng tự xưng là "nhà tôi" rồi đấy.

Tôi cong môi tiếp tục chọc tức ta.

"Ơ? Nhưng không phải trước đó em đã ruột thịt hay không cũng không quan trọng hay sao? Bố mẹ đều thương như nhau, sao đến lượt chị thì lại khác?"

Lâm Kiểu Kiểu kìm nén đến đỏ bừng cả mặt. Đúng là đã câu này không ngờ lại bị vả mặt nhanh như .

"Sao có thể giống nhau? Cổ phần của nhà họ Thẩm vốn thuộc về tôi, chị là cái đồ ăn trộm!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...