Nghiêm Trị Nạn Náo [...] – Chương 3

CHƯƠNG 6.

Đám đông đột nhiên cứng đờ, mọi người chủ nhường ra một lối đi.

Ông bố già của tôi bước đi như hổ, quanh bốn phía.

Mắt ông như tia điện, đi tới đâu, mọi người đều cúi đầu.

Tôi từng nghe rằng, hồi bố mẹ ấy nhau, mẹ vợ bị một đám côn đồ bắt nạt. Bố vợ thuận tay cầm cục gạch đuổi theo tám thằng đánh.

Không ngờ giờ đã ngoài năm mươi, vẻ oai phong chẳng hề kém ngày xưa.

“Bố!”

Bạn tôi chạy tới đầu tiên, ôm lấy bố mà khóc: 

“Anh rể đánh chị, rể tát chị!”

“Có chuyện gì ?” 

Bố vợ tôi nghiến chặt răng, gương mặt nghiêm nghị, khi tôi, ánh mắt lại vô cùng dịu dàng, 

“Con kể cho bố nghe, bố sẽ chủ cho con!”

Bạn tôi tức đến phát khóc, không nên lời, chỉ chỉ vào Triệu Thành Tài: 

“Anh ta đánh chị! Anh ta tát vào mặt chị!”

Ánh mắt ông trở nên sắc lạnh.

Bố trừng mắt, không biết có phải là ảo giác của riêng tôi hay không.

Nhiệt độ trong phòng bỗng giảm đi vài độ.

Ông chưa kịp ra lệnh thì cậu em họ của đã dắt theo một người tiến lên, khống chế tên Triệu Thành Tài, mỗi đứa giữ một bên tay, bẻ ngược ra sau.

"Đánh lại đi!" Bố chồng , "Đánh lại gấp mười, gấp trăm lần!"

Chị gật đầu lia lịa, buộc cái mái tóc xõa bờm thành đuôi ngựa, xắn tay áo lên, giơ tay tát luôn:

"Tôi cho lừa tôi!"

Lại một cái tát: "Cho trọng nam khinh nữ!"

Rồi một cái nữa: "Đánh c//hế//t thằng đàn ông phượng hoàng, thằng con trai của mẹ!"

"Chát chát chát..."

Không biết bao nhiêu cái tát đã trôi qua.

Hai bên mặt Triệu Thành Tài đã sưng vù, từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, không một lời.

Chị phủi tay, chỉ vào nó, giọng run run: 

"Hôm nay tôi mới thực sự thấy rõ con người , còn gì mà cả đời này giữ tôi ở vị trí đầu tiên, gì mà cả đời này đối xử tốt với tôi, đồ khốn nạn... Thành Tài à Thành Tài, đúng là biết diễn!"

Rốt cuộc Triệu Thành Tài cũng ngẩng đầu lên, lắp bắp

"Hôm nay là lỗi của , chưa. Em đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, còn gì nữa không?"

"Cơm không lành, canh chẳng ngọt thì vợ chồng nào mà chẳng đôi lúc xô xát." 

Cuối cùng thì bà cụ cũng lên tiếng, lúc nãy con trai mình bị đánh, bà cụ còn chẳng dám hó hé.

Giờ lại õng ẹo lên giọng, bày ra vẻ bề trên dạy đời: 

"Vợ chồng không có chuyện để qua đêm đâu, thôi cho qua, cho qua đi."

Bố chồng nào có nghe những lời đó.

"Mẹ kiếp, suýt quên còn có cả con nghiệt già này."

Ông thấy mụ ta vẫn còn đang ung dung uống trà, tức quá.

Giật lấy, tạt nước trà vào mặt mụ ta: 

"Mẹ mày, uống trà con mẹ mày, rồi dạy con trai mày đánh con à?"

Bà cụ bị mắng một trận, cũng không dám cãi lại, chỉ lí nhí: 

"Thông gia ơi, đã là chuyện của mấy đứa trẻ, thì cứ để cho tụi nó tự giải quyết đi, người già như chúng ta không nên xen vào."

"Ai là thông gia của bà!" Bố chồng trợn mắt, 

"Được, cứ để chúng nó tự giải quyết đi, con , xử cho bố cái thằng khốn nạn này thêm trận nữa!"

Được lệnh của bố chồng, chị chụp lấy đầu Triệu Thành Tài, tiếp tục đánh túi bụi.

Mặt bà cụ tái mét.

「Bố ơi, còn Đại Duy cũng bị bọn nó ăn hiếp.」Bạn gái

Bố vợ tôi, mắt tôi sắc lẻm. 「Là ai thế?!」 

Tôi đoán bộ dạng hiện tại của tôi chắc rất đáng sợ, nếu không sẽ chẳng khiến c//h/ó m/áy người em họ của tôi phải hoảng sợ. 

「Anh ta, ta, còn ta nữa.」 Người chỉ tay vào ba người, 

「Anh ta đánh Đại Duy từ đằng sau, ta giữ chân Đại Duy, còn ta thì cầm chai rượu đánh lén... 」 

Người thuật lại cảnh tôi bị đánh rất có hình có tiếng. 

Tôi vừa nghe vừa thấy ngượng, tôi cứ tưởng lúc nãy mình rất hùng. 

Hóa ra trong mắt ấy mình thảm đến thế... Bố vợ bắt bọn chúng quỳ xuống thành hàng, tự tát vào mặt. 

Khi phán xử tên con trai để tóc dài, ông phát hiện ra rằng hắn đã nằm lăn ra đất nửa sống nửa c//hế//t. 

「Do con chứ gì?」 Bố vợ hỏi tôi. 

Cuối cùng tôi cũng ngẩng đầu lên, ưỡn ngực, có phần tự hào

「Do con .」 

「Tốt lắm.」 

Bố vợ gật đầu khen ngợi. 

Những người khác thì cả tôi và người đều không nhớ. 

Lúc nãy vẫn còn vẻ háo sắc như quỷ đói, bây giờ thì ai cũng sợ sệt, thay đổi sắc mặt, nhất thời tôi không thể nhớ ra. 

Tôi chợt nảy ra ý hay, không phải có đoạn băng ghi hình sao, cứ chiếu lên rồi tìm, ai cũng không thoát

Nghe , mấy người con trai trong đám người liền biến sắc mặt. 

Muốn bỏ chạy ngay tại chỗ, cửa đã bị mấy gã đàn ông cao lớn như tháp sắt chặn lại. Ai mà chạy thoát ?

CHƯƠNG 7 

Xem hơn nửa đoạn video rồi. 

Răng của bố vợ nghiến vào nhau kêu răng rắc. 

Đối với Triệu Thành Tài và gã tóc dài, chỉ một cú đá mới hơi giải được chút khói. 

Cuối cùng, những kẻ tham gia náo loạn đều bị lôi ra ngoài. 

Kể cả kẻ lắm mồm trốn trong đám đông xúi giục, cũng bị chỉ giọng tìm ra. 

Không c//hế//t, không tha. 

Quan điểm chính là có thù phải báo. 

Bắt đầu từ ai đây? 

Ánh mắt tôi chuyển đến gã chủ trì trốn trong góc. 

Một giờ trước, đằng ấy còn thao thao bất tuyệt, miệng như cái máy khâu. 

Giờ rúc trong góc, còn không có lấy một tiếng thở mạnh. 

Thèm muốn khả năng tàng hình đến quặn ruột. 

Tôi bước tới, túm chặt lấy cổ áo hắn rồi lôi ra: 

“Thích ăn chuối không?” 

Khuôn mặt xấu xí của hắn tái mét, lắc đầu như trống bỏi. 

Tôi không thèm quan tâm, lấy một quả chuối, không bóc vỏ, hướng về phía hắn ra lệnh: 

“Há mồm ra, a—” 

Hắn vẫn một mực lắc đầu, tôi hết kiên nhẫn rồi. 

Trực tiếp véo chặt mặt hắn, bẩy hàm ra. 

Nhét nguyên cả quả chuối vào trong họng. 

Hắn nôn thốc nôn tháo, nước bọt từ miệng trào cả ra ngoài. 

“Không cắn! Nuốt xuống cho ta!” 

Quả nhiên hắn không dám chống đối, chỉ lát sau khó thở, trợn trắng cả mắt. 

Em họ tôi thấy thế này rồi thì phải c//hế//t người mất, một cước đá vào gáy hắn. 

Hắn ngã lăn xuống đất, nôn chuối ra, ho dữ dội. 

“Ngon không?” Tôi hỏi. 

“Không, không, không…” hắn ra sức khoát tay, 

“Anh, em sai rồi, .” 

“Biết trước không ngon mà vẫn cố trêu chọc người khác.” 

Tôi lạnh, 

“Giờ mới nhận sai thì muộn rồi phải không?” 

Tôi tìm thấy một vài dây pháo chưa đốt trong sân. 

Cười hỏi hắn: 

“Cài hoa, cài hoa, cài bên trái bên trái nở hoa, cài bên phải bên phải nở hoa, cài giữa nở hoa hai bên, rể, muốn cài thế nào?” 

“Ha ha.” 

Chị là người đầu tiên lên

Chị lau nước mắt nơi khóe mắt, chằm chằm vào gã chủ trì, căm hận

“Đội kín hết cả người, nở hoa từ đầu đến chân đi!” 

Tôi : “Được ngay, chị.” 

Gọi hai người khiêng gã chủ trì mềm oặt lên, trói vào cây. 

Sau đó treo pháo khắp người hắn. 

Hắn còn chưa kịp châm lửa thì đã run như cầy sấy, cả quần cũng ướt đẫm. 

“Sai rồi, em thực sự sai rồi, , tha cho em đi.” 

Tôi chẳng thèm đếm xỉa: 

“Pháo tượng trưng cho cuộc sống tươi sáng của hai trẻ, lát nữa đừng cử , cử một cái là tao c//hế//t mày!” 

Lúc này, bố vợ đi tới, vỗ mặt hắn: 

“Ông già này cả đời ghét nhất những kẻ chỉ biết ba hoa chích chòe như mày. Hôm nay, không chỉnh đốn lại cái miệng thối của mày thì tao viết ngược tên mình!” 

Nói rồi, ông búng một cái, đầu mẩu thuốc lá bắn lên không trung tạo thành đường cong hoàn hảo, bắn tới người hắn. 

“Tách tách, tách tách. “

Ánh sáng màu da cam đỏ của lửa nổ vang lên giòn giã. 

Dưới bầu trời dần tối sầm lại, trông có vẻ khá đẹp. 

Chúng tôi thản nhiên thưởng thức cảnh tượng này, mấy thằng khốn quỳ rạp dưới đất nhau, trong mắt hiện rõ vẻ hốt hoảng. 

Ước chừng là đang lo lắng cho số phận của chính mình. 

Tên chủ trì chó c//hế//t kia sao mà không cử

Dù nửa người trên bị trói vào cây, hắn vẫn tự mày mò, học cả điệu tap dance. 

Kỹ năng nhảy múa thế nào thì tôi không hiểu

Nhưng chắc chắn vô cùng nhiệt

Tôi đoán đánh thêm vài lần nữa, không chừng hắn còn sáng tạo ra cả trường phái vũ đạo “kinh dị” nữa ấy. 

Một điếu thuốc trôi qua, pháo nổ hết. 

Thật ra mấy loại pháo nhỏ này thì không có gì là mãnh liệt cả, chúng có sức nặng về mặt tinh thần rất lớn.

Cả người gã chủ trì chó c//hế//t đều đen sì, quần áo rách nát, treo lủng lẳng trên người hắn. 

“Anh, tha cho em đi, ơi, em sai rồi mà!” 

Hắn vừa há mồm ra, một làn khói liền tỏa ra. 

“Có ai đếm hắn cử mấy lần không?” 

Tôi hỏi. “Nhiều lắm, nhiều đến mức không đếm .” 

Em họ tôi

“Nhưng mà có quay video.” 

Cử một lần, đánh một lần, cử một lần, đánh một lần. 

Cử , đánh, cử , đánh. 

Em họ tôi lôi thắt lưng ra, đánh theo đúng nhịp trong video. 

Gã chủ trì khóc rất có tiết tấu.

CHƯƠNG 8 

Sau màn của MC thì đến lượt đám phù rể. 

Với những kẻ bỉ ổi này, tôi càng căm thù đến thấu xương. 

"Thích giở trò sàm sỡ lắm đúng không." 

Tôi kiếm mấy cái ấm nước, đun sôi. 

"Ôm chặt trong 1 phút, không phép buông tay!" 

Nắp ấm bị nước sôi đẩy bật lên, phát tiếng "ùng ục" liên tục. 

Khi tôi nhấc ra thì vết đỏ ở đáy ấm vừa mới biến mất. 

Vài gã đàn ông quỳ trên nền đất, cúi gằm mặt giả c//hế//t. 

Không một tên nào dám nhận. 

Tôi liếc mắt ra hiệu, mấy thằng em phía sau lập tức áp sát. 

Ép mạnh tay của tên đầu tiên, mạnh mẽ ấn vào ấm nước. 

"Xèo" 

Một làn khói trắng bốc lên. 

Chỉ một loáng, lòng bàn tay của gã đó đã bị bỏng thành một lớp da. 

"Á!!!!!!!!" 

Gã đàn ông còn chưa kịp chịu đựng quá ba giây đã ngã vật xuống đất, lăn lê kêu

Bàn tay giơ cao, đỏ ửng, lớp da thịt bên trên rõ mồn một. 

"Thích s//ờ mó lắm, thì tôi cho các người sờ cho đã." 

Tôi đi đến trước mặt gã thứ hai. 

Nó quay đầu bỏ chạy, bị người của tôi đá một phát ngã nhào về. 

"Chạy gì?" 

Tôi cúi xuống túm tóc nó, 

"Các người chẳng phải rất thích trò này sao?" 

"Xin lỗi, xin lỗi." 

Nó quỳ xuống đất

"Tôi sẽ không thế nữa, không thế nữa nữa." 

Tôi liếc thấy bà cụ bên cạnh vẫn không gì, đột nhiên nghĩ ra một kế. 

"Tôi tha cho cũng không phải là không ." 

Giọng tôi vừa dứt, mắt nó lập tức sáng lên. 

Tôi chỉ vào bà cụ già: 

"Đi sờ bà ấy đi." 

"Ơ, cái này..." 

Gã đàn ông lộ vẻ chán ghét. 

Bà cụ già mặt mũi cũng rất khó coi: 

"Mày định bậy bạ gì !" 

"Chính bà , chẳng qua là cho vui thôi mà." 

Tôi

"Hơn nữa, làng các người chẳng phải vẫn có truyền thống này hay sao?" 

Gã đàn ông còn đang do dự, tôi giơ ấm nước lên. 

"Nước sôi, và bà ta, chọn một." 

Mọi người im lặng, tiếng hét của MC và gã đàn ông trước đó vẫn còn rõ mồn một. 

Chỉ chừng chưa đầy nửa phút, tên kia run rẩy mở lời. 

"Bác , chỉ đành để cháu tủi thân một chút !" 

Trong đám đông, gã đàn ông tóc dài là người đầu tiên buông bỏ gánh nặng trong lòng, giơ cao tay chạy về phía bà cụ già. 

Gã bị tôi đặc biệt ý, một khuôn mặt sưng thành đầu heo. 

Có lẽ cũng biết, tôi sẽ không buông tha cho gã. 

Bây giờ là người đầu tiên gương... lập công chuộc tội. 

Bà cụ già kinh hãi thấy gã đàn ông tóc dài xông tới, giơ đôi tay gầy gò như cành củi ra che chắn. 

Nhưng sao mà đỡ nổi sức mạnh của đàn ông. 

Có người đầu tiên thì nhanh chóng có người thứ hai, thứ ba... 

Đoàn phù rể lao vào, chồng lên nhau như chồng hán, vây bà cụ già ở phía trong cùng. 

Cảnh tượng quá đẹp, tôi không muốn

Quay mặt đi, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của bà lão: 

"Tôi đã bảy mươi rồi!" 

Xem ra giờ phút này, bà ấy chắc hẳn đồng cảm sâu sắc với vô số nam thanh nữ tú bị đám cưới quấy rối. 

Thứ truyền thống quỷ quái gì chứ. Chỉ là mượn cớ để trút bỏ dục vọng của loài cầm thú mà thôi.

CHƯƠNG 9

Nhìn sang thằng Triệu Thành Tài.

Tên này thì hèn, mẹ nó bị người ta bắt nạt thế mà nó còn chẳng dám khều một tiếng.

Lúc nãy đánh chị tôi đâu rồi?

Chỉ biết xấc láo với phụ nữ là giỏi.

Hắn mà đứng ra can ngăn một câu thôi, tôi sẽ hắn bằng con mắt khác ngay.

Lúc này, hắn ta thấy bố, thế mà còn gật đầu với bố một cái.

Bố tôi lại càng khinh hơn.

"Thôi rồi chứ, hai người vừa lòng chưa".

Bà già quấn chặt quần áo, đứng dậy.

"Đánh cũng đánh đủ, mắng cũng mắng đủ rồi, giờ bỏ qua chưa?".

Tôi nhìn về phía cha vợ, ông đang ngồi cạnh bàn hút thuốc.

Mặt không biểu cảm.

"Sao thế này, ngày vui lại loạn thế này". Bà già cài lại bông hoa trên áo, "đi ra nhà hàng thôi, khách chờ sốt ruột rồi".

Đôi khi tôi thực sự ngưỡng mộ độ dày da mặt của một số người.

Đến nước này rồi, còn muốn cưới tiếp sao?

Chị tôi : "Não bà toàn phân à?".

Bà già hừ một tiếng, không dám vênh váo như trước, chỉ gọi tên thân mật của chị tôi: 

"Quyên Quyên, con không gọi mẹ chồng thế".

Chị tôi cạn lời: "Gọi lung tung gì thế! Ai là con dâu bà!".

Bà già vội liếc mắt ra hiệu cho Triệu Thành Tài.

Thằng hèn đó vội nắm tay chị tôi, 

"Quyên Nhi, đảm bảo sẽ không tái phạm nữa, em bỏ qua cho . Hôm nay cưới xin mà, vẫn còn nhiều khách ở nhà hàng..."

Chị tôi hất tay hắn ra: "Cút, mai ra tòa ly hôn!".

"Ly hôn á!" - Bà già kêu lên, 

"sao lại ly hôn ! Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường lành, vợ chồng nhà nào mà không cãi nhau?".

“Mẹ nó đây là cãi nhau sao?” Chị tôi trợn mắt 

“Thôi, chả buồn với các người, đi đi đi, mai ly hôn cho tôi”

Triệu Thành Tài gấp, đứng trước mặt chị tôi, quỳ xuống, tự tát vào cái mặt sưng húp của mình 

“Quyên Quyên, em đừng bỏ đi, không thể thiếu em… Em nghĩ đến nghĩa bao nhiêu năm nay của chúng ta đi…”

“Mày còn có mặt mũi mà nhắc!”

Cái mặt lợn của thằng hèn chảy ra cả nước miếng, bị hắn tự mình tát khơi nơi đều ̀ nước miếng.

 Bẩn thỉu lại mất mặt.

Mặt bà già nhăn nhó, cố tỏ ta ra nghiêm nghị 

“Quyên Quyên, đừng nóng, Bình tĩnh suy xét lại xem, với điều kiện của con trai mẹ thì không dễ kiếm .”

Bà cụ vênh mặt ra mà kể:

”Trình độ cao, người cũng đẹp trai, công việc tốt, tính cách lại an tâm…”

Đại học cũng không phải trình độ cao lắm.

Tôi năm đó mới ra trường, tìm mãi cả nửa năm không ra việc.

Mãi sau mới miễn cưỡng xin vào một công ty nhỏ.

Lương ngang với đứa bảo vệ ngồi ngoài cổng.

Nhớ lại mà chua xót.

Mà người đẹp thì chẳng thấy đâu, ít nhất cũng kém xa so với tôi.

Công việc may ra chỉ nhờ bố vợ tôi hỗ trợ.

Còn về tính cách an tâm thì…

Mẹ hắn chắc tưởng an tâm là từ đồng nghĩa với nhu nhược.

Mẹ kiếp, cân đo đong đếm lại.

Thì chẳng ra cái tích sự gì.

CHƯƠNG 10 

「Bà có vẻ hiểu lầm về con trai mình.」 

Bố vợ hút xong hơi cuối cùng, rồi gảy tàn thuốc vào gạt tàn: 

「Hồi đó tôi thấy thằng này hiền lành nên mới nghĩ chúng nó ăn ở với nhau . Nhà cửa xe cộ đều tôi lo hết, lương mỗi tháng năm ngàn , mà nó sắm cái nhà vệ sinh cũng phải dành dụm tám năm. 」 

Ông lấy điện thoại ra, nhắn một tin: 

「Được rồi, giờ thì con trai bà mất việc rồi.」

 Lời còn chưa dứt. 

Điện thoại của Triệu Thành Tài đã đổ chuông. 

Nhìn vào danh bạ, hắn không dám chậm trễ, run rẩy nghe máy: 

「Alo, lãnh đạo, là tôi là tôi… À, đừng mà, tôi sẽ cố gắng việc, cho tôi một cơ hội nữa đi…」 

Đầu bên kia cúp máy nhanh như cắt. 

Triệu Thành Tài cầm điện thoại, hồn bay phách lạc, gục xuống đất. 

Bà già tan phòng tuyến: 

「Các người thế là tuyệt quá rồi? Anh nghĩ kỹ chưa, ly hôn rồi thì con bé là hàng đã qua sử dụng, có người đàn ông nào còn muốn lấy ấy không?」 

「Tôi muốn!」 

Giữa đám người, một người đàn ông chen ngang ra. 

Anh ta mặt đỏ bừng, có chút kích , liên tục

「Tôi muốn, tôi muốn.」 

Không biết chuyện thì còn tưởng rằng có ai cầu hôn ta

「A, Đồng đến đây sao?」 

Bạn gái kinh ngạc.

Tôi hỏi: 「Anh này là ai?」 

「Bạn trai cũ chị , quen nhau từ nhỏ, thời cấp ba đại học, nhau năm năm cơ mà.」 

「Vậy tại sao ̣i chia tay?」 

「Lúc đó cả hai còn trẻ con, hai người cãi nhau một chuyện vặt, rồi lại xa, ai cũng không chịu nhún nhường, cuối cùng…」 

Bạn gái kể, 「Sau đó, tên Triệu kia lại theo đuổi chị.」 

Tôi ngẩng đầu đánh giá chàng cẩn thận. 

Cao một mét tám, thân hình vạm vỡ, là biết xường thuyên rèn luyện, bộ vest trên người tôi không ra nhãn hiệu chất liệu thì thấy ngay là đồ không rẻ. 

Mọi phương diện đều lấn át Triệu Thành Tài mười tám con phố. 

Anh ta chị , mắt đầy dịu dàng: 

「Lẽ ra tôi chỉ muốn đến gặp em lần cuối, rồi từ bỏ em. Nhưng không ngờ, trời không phụ lòng người… Một đoạn trước không có kết quả, giờ em đã độc thân rồi, tôi cũng độc thân rồi, chúng ta thử lại không?」 

Chị mặc váy cưới đứng thẫn thờ tại chỗ. 

Anh Đồng bước từng bước về phía chị, chậm rãi mà kiên định. 

Ánh đèn pha lê phản chiếu bóng họ lên tường, đúng là một đôi trai tài sắc.

Như thì những gì chúng tôi tận tâm tận lực bày trí cũng không uổng phí. 

Tên chồng cũ Triệu Thành Tài tỏ ra không cam tâm, đứng chặn trước mặt ta: 

「Anh gì thế!」 Anh Đồng đá văng hắn ra: 

「Cút!」 

Ngẩng đầu lên chị , nở một nụ

Tôi

「Anh này chắc gốc tứ Xuyên.」 

Bạn gái ngờ vực: 「Sao biết?」 

「Bằng không thì cái tài trở mặt này học ở đâu thế.」 

Anh Đồng khoác vai chị , thành tâm cúi đầu với bà già: 

「Cảm ơn sự hồ đồ của bà, để cuộc đời tôi không còn gì nuối tiếc.」 

Bà già ôm ngực, ngã nhào xuống ghế, sắp tức ngất đến nơi. 

Anh Đồng lại tiếp: 

「Thuận tiện một câu, cái tên con trai bà mà bà rất tự hào, ở bên ngoài chẳng là cái thá gì hết, tiếp tân ở công ty tôi còn học vấn cao hơn ta.」 

Dừng một chút: 

「À đúng rồi, nãy con trai bà đánh tôi đúng không, để tôi mượn cái mặt của con trai bà dùng một chút.」 

Nói xong ngồi xuống, xoa xoa tay, bẻ mặt Triệu Thành Tài lại, «chát» một cái tát. 

Cả hội trường hoan hô. 

Anh Đồng mỉm đáp lễ, rồi lại sải bước đến trước mặt bà già: 

「Tôi thấy bà cũng khá là không biết mất mặt, bà cũng chọc tôi tức giận đúng không, cũng mượn cái bộ mặt già này một chút.」 

「Anh, định gì thế?!!」 

Bà già sợ hãi. 

Đáp lại bà ta là một cái tát như trời giáng. 

「Anh này đánh người còn lịch sự phết.」 Tôi

「Phải đó.」 Bạn gái đáp, 

「Gọi là lễ nghĩa rồi binh binh binh binh binh binh binh…」 

Tôi: 「…」 

Cuối cùng, chúng tôi náo loạn ở nhà Triệu Thành Tài đến nửa đêm. 

Cha vợ tức tối cực độ, đến con chó đi qua cũng phải túm lại tát c//h/ó m/áy cái. 

 Triệt để trị tận gốc tập tục ở cái làng này . 

Kết cục: 

Qua trận này, tôi cha vợ nhận rất cao. 

Nửa năm sau, tôi và bạn gái kết hôn. 

Hôn lễ của tôi chắc chắn không náo loạn gì cả. 

Nhưng đám mất nết kia, đã đổi nước lọc tôi mời rượu thành rượu trắng. 

Tôi

「Ai đi cưới mà lại uống rượu thật thế, một vòng kính rượu này, còn muốn tôi đi không nổi luôn à?」

 Bọn họ bảo: 

「Mặc kệ, đã đàn ông phải chơi thật, thế giả tạo chán lắm.」 

Tôi

「Tụi bây đừng có quy chụp.」

 Bọn họ bảo: 

「Thôi, thôi, lần này uống nước lọc, lần sau uống rượu trắng.」 

「Sao tôi lại có lần sau chứ!」 

Tôi không lại chúng nó tý nào. 

Cuối cùng uống đến say mềm oặt, thiếu chút nữa là kéo bố vợ kết nghĩa em. 

Nghe vợ tôi kể lại thì Đồng lúc đó cứ khen tôi là tuyệt đỉnh vô địch, trực tiếp đảo ngược Thiên Cương. 

Tỉnh lại thì đã là nửa đêm. 

Lúc đi vệ sinh, tôi phát hiện mình đã bị tô son thành mặt hề rồi. 

Tôi vừa định lau thì bà xã cản lại: 

「Không lau, em chưa vẽ xong mà!」 

Tôi vào cái chân mày đen thui trong gương: 

「Em định vẽ thành kiểu gì thế?」

「Nohara Shinnosuke!」 

Cô ấy cầm mỹ phẩm ngồi trên đùi tôi: 

"Nhắm mắt lại, còn có vài bước nữa." 

Tôi liền nhắm, mặc cho những thứ lạnh lạnh đó trát lên mặt. 

Da gà nổi lên, ngứa ngáy. 

"Anh Đồng cầu hôn rồi." Cô vợ bỗng

"Thật á? Khi nào?" 

"Mới vừa rồi, ấy bảo là tụi mình cưới nhau ghen tị quá, tính lên kế hoạch cầu hôn chị cả rồi!" 

"Anh nói xem, liệu đến lúc nào nhỉ, sắp giao thừa tới nơi rồi mà." 

"Không biết, chắc là nhanh lắm, Đồng khi đã quyết thì hành luôn. Biết đâu giờ ảnh đã đặt xong cả khách sạn, hoa tươi bánh kem các thứ rồi..." 

Tôi nghe dần mà bỗng thấy dâng lên trong lòng một nỗi áy náy. 

Hồi về đó ít lâu, bố vợ tôi đã gõ nhịp cho hôn sự của tôi với bà xã. 

Thiếu ngay cái khoản cầu hôn này. 

Chắc là ấy cũng phải ghen tị với chị mình lắm. 

"Xin lỗi em, sau này sẽ đền bù cho em." 

Tôi nắm lấy tay bà xã. 

"Đền bù cái gì chứ?" 

Cô ấy  

"Em lấy ̀ nhất định rồii, không đòi hỏi mấy cái đó đâu." 

"Anh thật là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian này!" 

Tôi ôm chặt lấy ấy, cảm nhận hơi ấm mềm mại trên cơ thể

"Vợ à." 

"Hửm?" 

"Anh em." 

"Thật cờ, em cũng ." 

Hết.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...