CHƯƠNG 1
Người ta vẫn nơi nào mà trạng náo hôn nặng thì không nên đi lấy chồng.
Bởi lẽ sẽ chẳng bao giờ biết một số người có thể ra những chuyện đồi bại gì dưới danh nghĩa hôn lễ.
Chị tôi kết hôn, nhà trai quê ở vùng có tục náo hôn.
Tôi đã dò hỏi từ trước, rằng quê họ vẫn còn giữ truyền thống này.
Vậy nên dù nhà trai đã nhiều lần bảo đảm, tôi vẫn đề phòng.
Nửa đầu hôn lễ trôi qua bình an, mãi đến lúc rể cõng dâu ra khỏi nhà .
Lúc tôi xuống dưới mua nước c//h/ó m/áy em nhỏ, tôi nghe thấy có tiếng đàn ông :
“Con phù dâu kia ngon nhỉ, chân dài, eo thon, sờ chắc đã lắm”.
Hắn ta tóc dài, mặc vest, trước ngực còn cài hoa “phù rể”.
Là người bên nhà trai.
Một tên phù rể khác phụ họa ngay:
“Mày thích em vợ hắn à? Tao thích con kia”.
Anh ta chỉ vào phù dâu đi bên cạnh chị tôi:
“Con này mông lớn, mông lớn dùng thích”.
Chúng khẩy, tục tĩu:
“Thế lát kiếm cách chịch cho đã đi”.
Tôi xông thẳng đến, vỗ vai chàng tóc dài:
“Mày dám đụng vào mấy em ấy thử xem”.
Tôi siết chặt nắm , nếu không phải nể chị đang lấy chồng, tôi đã cho hắn một trận ngay tại chỗ.
Anh chàng tóc dài quay lại tôi, nhạt.
Hắn ta không thèm để tôi vào mắt, quay ngoắt đầu nhảy lên xe.
Đoàn xe cưới đã nổ máy.
Tôi vội vàng lái xe bám theo sau.
CHƯƠNG 2
Tôi lái xe ra khỏi nơi đỗ, đã không còn thấy đoàn xe đón dâu đâu nữa rồi.
Trong lòng tôi rối bời, toàn cảnh tượng tên tóc dài với cái miệng đầy răng vàng tục tĩu hèn mọn.
Chợt nhớ đến một tin tức tôi từng đọc: Kể về hai phù rể sờ soạng một phù dâu khi đi trên xe hoa. Rồi còn phát tán cả clip đó lên mạng.
Một sao chống lại sức mạnh của hai người đàn ông cao to.
Cố phản kháng cũng vô ích.
Về sau, bị trầm cảm nặng, tự tử đến vài lần.
Nghĩ đến đó, ruột gan tôi như lửa đốt.
Vội vàng gọi điện cho .
Nhưng mãi chẳng có ai nghe máy.
Mãi một lúc sau, ấy mới nhắn tin lại, hỏi tôi sao .
Tôi hỏi em đang ở với ai.
Cô ấy bảo đang cùng chị , rể và một quay phim trên một xe.
Tôi buông lỏng người, dặn ấy khi đến nhà trai thì đừng chạy lung tung, tôi đang đi phía sau.
Cô ấy ngây ngô, cũng không hỏi tại sao.
Chỉ gửi một icon dễ thương, bảo biết rồi.
Đi xe hơn một tiếng thì cuối cùng cũng đến làng.
Khi tôi đến nơi, dâu, rể đang rót trà mời mẹ chồng.
Điều tôi lo lắng không xảy ra, trong đám đông xem náo nhiệt cũng không thấy bóng dáng tên tóc dài.
Tôi thở phào, nghe thấy MC đứng bên cạnh tiếng phổ thông chệch choạc:
“Hôm nay, có một gia đình mất con , cũng có một người đàn ông vợ mới, vợ mới, theo nghĩa đen là mẹ mới, Triệu Thành Tài, mà có mẹ mới thì cũng không quên mẹ cũ đấy nhé”.
Triệu Thành Tài chính là tên rể, xem ra hai người là thân.
Cũng đúng, nếu không phải thân thì ai lại đi mời MC quê mùa này.
Đám đông ầm lên.
Chị tôi nhíu mày, có vẻ không vui, vẫn không gì.
Lúc này, MC lại không biết từ đâu lục ra một bông hoa nhựa màu đỏ chót.
“Đeo hoa, đeo hoa, đeo bên trái sinh con trai, đeo bên phải sinh con , đeo giữa sinh long phụng, dâu muốn đeo bên nào?”.
Chị tôi vừa đứng lên, chưa kịp hiểu gì, hoảng hốt vì mấy trò này.
Nhưng mẹ chồng chị đã nhanh tay chộp lấy, không không rằng đeo vào bên trái chị:
“Phải sinh con trai chứ, chứ đẻ con thì không phải tiện cho nhà khác à?”.
Chị tôi gượng:
“Mẹ ơi, con trai con cũng như nhau mà”.
Mẹ chồng trừng mắt:
“Sao lại như nhau, con trai họ Triệu, sau này mới là người nhà mình, đẻ con khác gì đẻ cho nhà khác nuôi?”.
Chị tôi rõ ràng rất không vui, rể, ra hiệu bảo gì đi.
Nhưng rể lại né tránh ánh mắt chị, cúi đầu chỉnh giúp chị bông hoa.
Mẹ chồng cảnh này, khóe miệng mỉm cười , mắt đầy đắc ý.
Nhờ cái công phải xem “Chân Hoàn truyện” cùng , tôi gần như hiểu ý mẹ chồng chị ngay trong một giây: Bông hoa này chính là gông cùm, mẹ chồng muốn lập uy.
Nhờ vào đó để áp chế con dâu mới về.
Chị muốn rể giúp, rể gần như không một phút do dự đã đứng về phía mẹ.
Trước kia đã nghe , bố rể mất sớm, mẹ ta tính rất mạnh.
Nay mới thấy, quả đúng như .
Một bà mẹ và một người con như , cuộc sống của chị tôi sau này e là sẽ không dễ dàng.
Tôi ngẩng đầu, trao đổi ánh mắt với , rồi cùng thở dài.
CHƯƠNG 3
Lúc này, gã đàn ông tóc dài chen vào đám đông, thì thầm gì đó bên tai người dẫn chương trình.
Tôi không nghe rõ, thấy người dẫn chương trình đưa tay ra ký hiệu OK.
Bất giác tôi thấy hồi hộp.
Người dẫn chương trình cầm lấy một nải chuối, phát cho từng phù dâu một quả:
"Muốn ngày sau sống tốt, không thể thiếu các phù dâu giúp sức.
Các của chúng ta, đừng hiểu nhầm trên tay cầm chuối, mà là cầm tượng trưng cho sự hạnh phúc của dâu rể..."
Đám con bưng lấy chuối tiêu, nhau không hiểu ra sao.
Anh chàng dẫn chương trình cũng cầm một quả chuối, bóc ra, diễn tả tác đưa lên miệng:
"Mọi người hãy cùng theo tôi, nuốt thẳng chuối, không cắn đứt, như hạnh phúc đôi tân hôn mới bền chặt."
Đám người đều trưởng thành, đủ sức hiểu rằng hành đó trêu ngươi đến thế nào.
Bạn tôi ngay lập tức đỏ mặt, tay cầm quả chuối loay hoay không biết nên quăng đi không, vì ́ kỵ hỏng đám cưới chị mình.
Không biết xử lý ra sao.
Đám đông có một tràn rộ lên, mấy phù rể còn huýt sáo.
Chị tôi liếc rể, rể chỉ không .
Tôi định tiến tới ngăn cản thì nghe tiếng một hét ầm lên.
Một gã phù rể không kiềm chế nổi, đã lao vào một .
Miệng "Anh đến giúp em", tay lại s//ờ mó vào váy .
Bạn tôi lập tức lao ra kéo, sức lực con sao đủ sức kéo gã mập như lợn nái.
Đám phù rể cũng loạn cả lên, ào ào lao vào các .
Chỉ một giây sau, gã tóc dài đã quỳ sụp xuống đất khóc rống.
Vì tôi đã tặng hắn một cú đá ngay vào chỗ hiểm.
Sau đó, tôi túm tóc tên mập, thúc một cùi chỏ vào hông, nhân lúc hắn đau buông tay, tôi quăng hắn ra như rác.
Không khí trong sảnh đột nhiên yên tĩnh hẳn.
Đám con hoảng sợ tránh vào góc, tôi xòe tay ôm lấy chị, nhẹ nhàng an ủi.
Mẹ rể mặt mũi tái mét, chỉ vào mặt tôi:
"Anh là ai? Dám đến đây loạn chuyện nhà tôi?!"
Tôi chưa kịp , chị tôi đã phân bua:
"Là em rể tôi!"
Chị tôi như thể đang dồn nén một bụng tức, không kiêng nể gì:
"Không phải đã là không quá đáng sao, nhà đã hứa với chúng tôi là như thế nào?!"
"Ồ, con dâu này của nhà này ghê thật." Có người trong đám đông lên tiếng:
"Chưa về nhà chồng đã dám vênh váo cho nhà chồng một trận rồi!"
Bạn thấy sao?