Hàn Uyển Đình cả ngày hôm đó bận rộn với công việc nên những gì diễn ra trên mạng, hoàn toàn không biết.
Nghiêm Trình đang trong phòng họp thì trợ lý Trần hốt hoảng cầm lấy điện thoại chạy vào.
“Nghiêm tổng, có chuyện không hay rồi”
Nghiêm Trình toang mắng cho trợ lý một trận vì vào không gõ cửa nét mặt hốt hoảng của ta, liền hắn giọng hỏi.
“Có chuyện gì?”
Trợ lý Trần vẫn chưa bình tĩnh lại, trả lời tiếng tiếng không.
“Giám đốc Hàn... ấy...”
Nghiêm Trình dường như mất bình tĩnh, câu trả lời không đầu không đuôi của trợ lý Trần khiến như nổi điên lên.
“Cô ấy sao? Nói nhanh, đừng có ở đây ấp a ấp úng.”
“Ngài xem” Trợ lý Trần đưa các bài báo đăng về Hàn Uyển Đình cho Nghiêm Trình xem.
Nghiêm Trình nhận lấy điện thoại từ tay trợ lý Trần, đập vào mắt là những lời mắng chửi thậm tệ của cư dân mạng dành cho . Trên gương mặt đã hiện rõ nét giận dữ, ném chiếc điện thoại lên bàn.
“Là kẻ nào?”
“Sáng nay, bà Nhàn cũng là thím ba của giám đốc Hàn, bà ta tổ chức buổi họp báo tuyên bố chính thức gạch tên giám đốc Hàn khỏi Hàn gia. Ngoài ra, bà ta luôn ẩn ý việc giám đốc Hàn bất hiếu với ông bà Hàn khi ông bà ấy mất mà ấy vẫn còn đang ở Pháp. Điều đó cư dân mạng phẫn nộ, bọn họ cho rằng giám đốc Hàn là một kẻ bất hiếu, liên tục ném đá ấy trên các bài đăng”
Anh nắm chặt lòng bàn tay, nghe rõ từng lời của trợ lý Trần, đôi mắt đỏ lên, lộ rõ đầy tia máu, dáng vẻ của bây giờ không khác gì đang muốn người.
“Cho người gỡ hết tất cả bài đăng xuống cho tôi. Còn nữa, những tòa soạn nào có người đăng bài về giám đốc Hàn nhất định phải cho bọn họ trả giá cho tôi”
“Rõ”
Trợ lý Trần nhận lệnh liền nhanh chóng theo. Anh nhanh chóng cầm lấy điện thoại rời khỏi.
“Còn nữa, để ý giám đốc Hàn, đừng để ấy đọc những bài đăng trên mạng. Nhanh chóng gỡ chúng xuống hết cho tôi”
“Đã hiểu”
Chỉ trong chốc lát, tất cả các bài đăng các ý nhằm chĩa mũi dao dư luận về hướng Hàn Uyển Đình đều bị người của Nghiêm Trình đánh sập, các tòa soạn có người đăng bài về Hàn Uyển Đình cũng bị cho một phen lao đao.
Nhìn thấy tất cả đều đã xóa bỏ, Nghiêm Trình mới có thể thở phào nhẹ nhõm, rất sợ khi để những bài viết ấy đến tay của Hàn Uyển Đình.
Cứ ngỡ mọi chuyện đã xử lý một cách êm đềm không, dù cho tất cả các bài đăng đã gỡ bỏ vẫn có một nick nặc danh gửi bài báo vào điện thoại cho Hàn Uyển Đình.
Hàn Uyển Đình vừa kết thúc cuộc họp với bộ phận tài chính, lấy điện thoại để giải trí, xem tin tức thì có tin nhắn gửi đến, chính là bài đăng về kèm theo đó là đoạn trả lời báo chí của thím sáng nay.
Hàn Uyển Đình nhấn vào xem nội dung tin nhắn. Từng câu từng chữ bà ta như một con dao vô hình đâm vào tim .
Hàn Uyển Đình dứt khoát cầm lấy túi xách, lái xe khỏi tập đoàn. Trên mặt bừng bừng lửa giận. Bọn họ cướp lấy Hàn thị đã đành nay lại ngang nhiên vu khống cho là một kẻ bất hiểu.
Hàn Uyển Đình lái xe một mạch trở về Hàn gia, vừa vào đến nơi, không ngần ngại mà gọi thẳng tên bà ta.
“Thanh Nhàn, bà ra đây cho tôi”
Bà ta nghe tiếng mắng chửi bên ngoài vẫn ung dung ngồi trong phòng khách nhâm nhi chén trà.
Hàn Uyển Đình không thấy bà ta ra, liền hùng hổ xông vào. Thấy bà ta đang ngồi trên ung dung uống trà, ném chiếc điện thoại về phía bà ta.
“Chuyện này là sao hả?”
“Tôi có câu nào sai sao mà đến đây chất vấn tôi?”
“Đừng tự cho mình đúng, đừng quên năm đó ai là người giúp đỡ vợ chồng các người, để bây giờ các người đối xử với ba mẹ tôi thế hả? Khốn nạn”
Dứt câu, Hàn Uyển Đình tát vào mặt bà ta, cú tát đột ngột khiến bà ta không tránh kịp, năm dấu tay của Hàn Uyển Đình in rõ trên khuôn mặt của bà ta. Người trong nhà nghe tiếng cãi vã định can ngăn khi thấy Uyển Đình họ lại thôi.
Họ là những người lâu năm ở Hàn gia, sự ra đi của ông bà Hàn cũng như một nỗi mất mát đối với họ. Bà Nhàn sau đó cũng liên tục ra oai, thị uy quyền nên tất cả người đều rất bất bình nên không một ai đứng ra can ngăn. Họ ngơ đi như không nghe thấy, tiếp tục công việc của mình.
“Mày dám đánh tao hả, con mất dạy này”
“Sao tôi lại không dám? Với loại người như bà, một bạt tay này vẫn chưa là gì đâu”
“Mày...để tao chống mắt lên xem, với những bài báo đăng ngày hôm nay mày còn dám vác mặt ra đường không”
“Hàn Uyển Đình tôi không gì hổ thẹn với lương tâm của mình thì tại sao tôi lại không dám bước chân ra đường? Chỉ có những kẻ ngay cả người nhà của mình cũng hãm thì mới phải đội mặt nạ mỗi khi ra đường mà thôi”
Bạn thấy sao?