Tôi ngồi trong văn phòng, mặt không biểu cảm hỏi ấy: "Bọn họ lấy đi bao nhiêu tiền?"
Trợ lý mấp máy môi: "Ba trăm triệu."
Tôi khẩy. Ba trăm triệu không nhiều, trước đây tôi mua xe nhà cho Chu Duật cũng đã lên đến hàng chục triệu. Nhưng đối với ta hiện tại trắng tay, ba trăm triệu không khác gì một con số khổng lồ.
Trợ lý do dự: "Tổng giám đốc Lâm, tôi không lo ta gặp chuyện gì, tôi lo ta sẽ đến phiền toái cho ngài."
Lời ấy lại thành sự thật. Buổi chiều, Chu Duật quả thật đã xuất hiện trước mặt tôi. Mới một tháng không gặp, nó đã tiều tụy đi nhiều, khi thấy tôi, trong mắt cũng không còn vẻ gai góc nữa.
"Mẹ!"
Vừa xuống xe, nó đã gọi tôi lại, trên mặt nở nụ : "Mẹ có thời gian không? Con mời mẹ ăn cơm nhé."
"Con đã đặt bàn rồi."
Tôi liếc đồng hồ, lạnh lùng : "Có gì thì ngay đi."
Chu Duật xoa tay, ấp úng : "Mẹ ơi, mẹ có thể cho con vay một ít tiền không?"
"Cần bao nhiêu?"
"Năm trăm triệu!"
Tôi thấy buồn : "Theo tôi biết, bị lừa ba trăm triệu."
“Thì ra mẹ vẫn âm thầm quan tâm con, con biết mẹ sẽ không nỡ bỏ con mà!"
Ánh sáng hy vọng lóe lên trong mắt Chu Duật, nó lại : "Đúng , con đã bị lừa mất tiền, cũng tại con lúc đầu không nghe lời mẹ, mẹ cho con một cơ hội nữa đi, lần này con nhất định sẽ vực dậy."
"Ha." Tôi khẩy, "Đừng là tôi đã cắt đứt quan hệ với , ngay cả khi vẫn là con trai tôi thì tôi cũng sẽ không cho số tiền này."
Sắc mặt Chu Duật khi nghe đến đây thì lập tức thay đổi: "Ý của mẹ là gì?"
Tôi nhàn nhạt trả lời: "Không có gì, chỉ là thấy ngu ngốc quá, cho tiền chỉ là phí phạm."
Câu này đã thành công chọc giận Chu Duật. Nó nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi : "Con là con trai của mẹ, mẹ không thể đối xử với con như !"
Tôi không hề sợ hãi : "Tôi tưởng những gì cần đã rõ ràng từ trước rồi."
"Chẳng phải chỉ là không muốn cưới Tôn Tư Duệ sao!" Chu Duật gằn giọng, tức giận , "Con cưới ta có không? Mẹ đưa tiền cho con trước, đợi con xoay sở rồi, con sẽ quay lại cưới ta!"
Tôi còn chưa kịp phản bác, Lục Lăng đã chậm rãi bước ra từ nhà hàng, trầm giọng : "Không cần thiết, không xứng với con tôi."
Chu Duật quay người lại, thấy Lục Lăng thì sắc mặt thay đổi: "Lục tổng?!"
Lục Lăng là một trong những đại gia giàu có nhất thành phố này, Chu Duật đương nhiên cũng biết ta.
Tôn Tư Duệ đi theo bên cạnh Lục Lăng, bước lên nắm lấy tay tôi: “Dì Lâm, bố con thấy dì mãi không đến nên ra ngoài xem."
Chương 12
"Bố?!" Chu Duật kinh ngạc Lục Lăng và Tôn Tư Duệ, không thể tin : "Lục tổng là bố của ?"
Tôi gật đầu: "Đúng ."
Chu Duật mặt mày sa sầm lại: "Loại chuyện này sao bà không với tôi sớm hơn?"
“Chúng tôi cũng mới biết, mà chuyện này liên quan gì đến ?” - Tôi thấy buồn .
Chu Duật nghiến răng: “Nếu biết sớm, tôi sẽ không chia tay với ấy…”
Vừa xong thì dường như nhận ra lời của mình là tự vả mặt, Chu Duật im bặt.
Nhưng tôi hiểu ý tỏng ý đồ của nó.
Tôi chế giễu: “Anh và Lý Mộng Mộng không phải là đích thực sao?”
Mặt Chu Duật càng thêm tái nhợt.
Là mẹ của nó, sao tôi lại không biết lý do nó si mê Lý Mộng Mộng đến , một phần lớn là để đối đầu với tôi, cố ý chọc tức tôi.
Chẳng có chuyện nào là hoàn toàn chân thực cả. Con người vốn dĩ là loài vật coi trọng lợi ích hơn hết thảy.”
“Được rồi, chúng ta vào thôi.” Tôi nắm tay Tư Duệ .
Chu Duật vẫn không chịu buông tha, nó : “Mẹ, mẹ cho con tiền đi, con bảo đảm sau này con sẽ nghe lời mẹ mọi việc không?”
Ánh mắt tôi và Lục Lăng va vào nhau. Anh ấy hiểu ý, gật đầu với tôi rồi với nhân viên bảo vệ bên cạnh: “Đuổi ra ngoài.”
Chu Duật tức giận, chửi ầm lên: “Tên họ Lục kia, mày là cái thá gì! Mày dựa vào đâu mà xen vào chuyện nhà họ Chu tao!”
Nhưng sao nó có thể chống lại nhân viên bảo vệ chứ? Tiếng chửi mắng dần xa, tôi nhức đầu day day huyệt thái dương.
"Cô rất phiền não sao?" Lục Lăng cúi đầu hỏi tôi.
Tôi gật đầu, thở dài : "Tôi không ngờ Chu Duật lại bị ảnh hưởng bởi cha và mẹ kế của nó sâu sắc đến , lại có thể biến thành bộ dạng này."
"Cô có cần tôi giúp gì không?"
Tôi ngẩng đầu lên, "à" một tiếng.
Lục Lăng việc rất nhanh. Chỉ trong vòng ba ngày, đã chuyển nhượng nhà cho Chu Khai Lương. Lục Lăng đưa hợp đồng mới cho tôi: "Theo luật pháp, sau này ta sẽ không một xu nào, và ta cũng không còn liên quan gì đến nữa."
Lòng tôi trào dâng nhiều cảm , nhiều hơn cả là sự nhẹ nhõm.
"Cảm ơn ."
"Không có gì." Lục Lăng tôi vài giây, rồi đột nhiên hỏi một câu không liên quan: "Sau này sẽ sống một mình, có muốn lập gia đình mới không?"
Tôi sững sờ, miệng lỡ lời hỏi: "Sao có thể tính là một người chứ, tôi còn có Tư Duệ mà."
Lục Lăng . Không phải nụ mỉm chi môi như lần trước. Lần này, ta lại có phần quyến rũ: "Ý tôi là, em có muốn cùng tôi và Tư Duệ tạo dựng một gia đình mới không?"
Giọng nam trầm thấp, vang dội. Óc tôi ù ù.
Khi ly hôn với Chu Khai Lương trước đây, tôi đã quyết tâm cả đời không lấy chồng, nuôi dạy Chu Duật trưởng thành.
Nhưng giờ đây Chu Duật bị tôi đuổi đi, cuộc sống của tôi mất đi trọng tâm.
Có lẽ... thực sự nên cân nhắc việc thành lập một gia đình mới?
Lục Lăng thấy tôi nhíu mày trầm tư, thu hồi ánh mắt: "Không cần vội vàng đồng ý, em có thể suy nghĩ kỹ lại." Dù sao hôn nhân là chuyện đại sự.
Tôi gật đầu: "Được."
Vài ngày sau, sau khi trợ lý báo cáo công việc xong, lại đề cập đến một chuyện khác: "Tổng giám đốc Lâm, Lý Nồng Nồng đang cãi nhau với Chu Khai Lương."
Tôi uống một ngụm trà: "Ồ?"
Trước đây ta bị Chu Khai Lương đưa vào đồn cảnh sát, sau khi ra ngoài ta thực sự quyết tâm không quan tâm hai cha con họ nữa, có thể hy vọng đặt vào
Chương 13
Chu Khai Lương đã tan vỡ, biết rằng không thể kiếm một xu nào từ ta, nên đã hét ầm ĩ đòi Chu Khai Lương bồi thường tổn thất tinh thần cho ta trong suốt nhiều năm qua.
Tôi nở nụ chế giễu, rút một tập tài liệu từ dưới bàn ra, với trợ lý: "Mang thứ này đến cho Chu Khai Lương, thêm dầu vào lửa cho cuộc hôn nhân của họ."
Tin tức về Chu Khai Lương và Lý Nồng Nồng chỉ xuất hiện trở lại trên các trang tin tức xã hội.
Sau khi Chu Khai Lương bạo hành Lý Nồng Nồng, vụ việc không giải quyết bởi hàng xóm và cuối cùng đã lên trang tin tức xã hội.
Hai vợ chồng từng " thương" nhau, giờ đây lại đỏ bừng mặt, nhau như kẻ thù trên truyền hình.
Lý Nồng Nồng vạch trần vết thương trên cơ thể, khóc lóc tố cáo hành vi bạo hành gia đình của Chu Khai Lương và đòi ly hôn.
"Ly hôn à? Cút đi, con đàn bà này đừng mơ tưởng!"
Chu Khai Lương nhổ nước bọt, chửi mắng: "Mày dám cắm sừng tao, tao không đánh chết mày là đã nương tay rồi! Muốn ly hôn thì để tìm nhân của mày ư, mơ hão! Mày đừng hòng thoát khỏi tao trong đời này!"
Lý Nồng Nồng tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng bừng, dứt khoát vứt bỏ sĩ diện, : "Anh chẳng gì, ăn bám lười biếng, hơn gì ta? Tôi nhất quyết phải ly hôn!"
Cãi nhau xong cãi nhau, chán thì hai ngưòi lại nhào vào đánh nhau! Mọi người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc.
Cuối cùng, ê-kíp chương trình đành phải mời Chu Duật đến.
Lúc đến nó che mặt, vẻ mặt vô cùng chán ghét, liên tục khoát tay : "Không liên quan đến tôi!"
Đến cuối cùng, thấy hình không thể kiểm soát , Chu Duật chỉ vào Chu Khai Lương và hét lớn: "Đều là do ông, nếu như ông không ly hôn với mẹ tôi, thì sao lại dẫn đến đến trạng như bây giờ?!"
Mọi người im lặng, không ai biết gì.
Thật kỳ quặc.” Lục Lăng cũng đã xem tin tức và bình luận: "Hành ly hôn của em lúc trước là đúng đắn."
Nói rồi, ta đột nhiên chuyển hướng: "Nếu không, sao có cơ hội."
Tôi lườm ta: "Anh không thấy ngượng à?"
Lục Lăng lắc đầu: "Đây gọi là nắm bắt cơ hội."
Mặt tôi đỏ bừng.
"Vậy, em có muốn cho cơ hội này không?"
Tôi đột nhiên cảm thấy căng thẳng, lòng bàn tay hơi ướt. Đã độc thân quá lâu, đột nhiên đối mặt với lời tỏ mãnh liệt như , quả thực khiến người ta trở tay không kịp.
Lục Lăng ra sự căng thẳng của tôi, bèn giải vây cho tôi: "Hội nghị cuối tuần còn thiếu một người nữ, em có muốn đi không?"
Tôi ngẩn ra một lúc, rồi mỉm : "Rất sẵn lòng."
Cuối tuần, Lục Lăng để chào đón Tư Duệ trở về nên đã đặc biệt tổ chức một bữa tiệc cho con bé. Bữa tiệc tổ chức tại khách sạn lớn nhất thành phố, đã mời rất nhiều khách đến tham dự.
Giữa những bông hoa rực rỡ và ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tư Duệ chậm rãi bước ra như một nàng công chúa nhỏ. Con bé xinh đẹp, cử chỉ tao nhã, ngay lập tức thu hút sự ý của nhiều người. Một số thiếu gia nhà giàu thậm chí còn muốn xin thông tin liên lạc của con bé ngay tại chỗ, mong muốn có thể tiến xa hơn với nó.
Lúc này, nhân viên an ninh của khách sạn lại cẩn thận hỏi tôi: “Tổng giám đốc Lâm, bên ngoài có một người tự xưng là con trai của ngài muốn xông vào.”
Bạn thấy sao?