Tháng thứ mười đến thảo nguyên.
Phát triển kinh tế ở thảo nguyên tăn lên rõ rệt, đời sống bá tánh giàu có, an cư lạc nghiệp.
Tháng giêng là đến thọ thần phụ hoàng hờ của ta, bởi vì là chính thọ, cho nên lão Hãn Vương quyết định quay về vương đô chúc thọ.
Chuyện này trong truyện gốc cũng có.
Trước tiệc mừng thọ của hoàng đế một tháng là sinh nhật của nam chính.
Nữ chính lấy cớ sức khoẻ yếu muốn tĩnh dưỡng, đi với đám người Tô Địch Nhã nửa đường thì chia thành hai ngả xuất phát.
Trên đường còn tiêu sạch kho tiền nhỏ của mình mua quà sinh nhật cho nam chính.
Người chưa đến quà đã đến trước, đúng là dựng cho nam chính danh tiếng cao ngút ngàn.
Không ngờ nữ phụ ác độc mạo danh chiếm lấy tấm lòng của nữ chính, thành công khiến nam chính càng thêm mình chết mê chết mệt.
Còn nữ chính xui xẻo trên đường quay về vương đô thì chạm trán cướp núi.
Lặc Cổ chết vì cứu ấy, còn ấy trong lúc đánh nhau vô ý rơi xuống vách núi.
Mạch chuyện về sau phát triển hãm dần đều.
Nữ chính một thần y cứu, ông lão này cũng khá tốt đồng ý sẽ đưa ấy đi.
Tuy nhiên nữ chính này hình như chê đời mình sống sướng quá hay sao ấy em ạ.
Sau khi biết ông lão là thần y, hơn nữa có thánh dược trị bệnh, ấy quỳ xuống xin ông lão nhận mình người thử thuốc.
Nói thật, não không tắc mạch mười năm không nghĩ ra chuyện này.
Rồi đến lượt thằng nam chính kia suýt nữa chầu ông bà ông vải có thánh dược trị bệnh không ăn thì chớ, đưa sang tay cho một nữ phụ giả vờ có bệnh.
Câu hỏi đặt ra: Có một trai là nam chính như thế sẽ đưa về nhà lúc mấy giờ?
Cảm ơn nha, tao chết luôn ở bên ngoài.
Lần này về kinh, ta đã xong mấy chuyện lớn.
Chuyện đầu tiên là phát mối quan hệ ở thảo nguyên của ta, tìm thần y sau sẽ cứu nữ chính.
Bỏ ra rất nhiều cố gắng, tiêu tốn rất nhiều công sức, cuối cùng thánh dược chữa bệnh +1 viên.
Trong truyện gốc chó nam chính có thể trở thành chiến thần của Đại Dận, hưởng sự tôn sùng của bát phương.
Lý do chỉ có một.
Đó là võ tướng của Đại Dận ngoài thằng cha này ra thì không ai ra thể thống cống rãnh gì.
Chính ngay lúc này không lâu nữa.
Bởi vì Trấn Quốc công kiêm Thường Thắng tướng quân kiêm trụ cột vững chãi của Đại Dận bị bệnh qua đời, thời đại huy hoàng của nam chính mở ra.
Chuyện ta cần phải bây giờ, là từng bước một chặt đứt con đường lên hương của nam chính.
Chuyện thứ hai, là ta cầm thánh dược trị bệnh qua gõ cửa lớn phủ Trấn Quốc công.
Bầu không khí trong phủ Trấn Quốc công nặng nề, đám hạ nhân việc cũng ỉu xìu không có tinh thần gì hết.
Dưới gối lão quốc công chỉ có một đứa con .
Trong mắt người đời, Trấn Quốc công mà chết, thì nhà Trấn Quốc công đứt hương hoả không người kế nghiệp.
Người đến tiếp khách đúng là con duy nhất của Trấn Quốc công, Đỗ Cẩm Tú.
Nàng ấy vác cặp mắt sưng oạch đến tiếp ta, coi ta là một nương bình thường.
"Không biết vị nương này đến phủ có chuyện gì quan trọng?"
Nữ chính không sủng ái, công chúa trong cung thì nhiều, ở bên ngoài cơ bản không có vài người là biết ấy, càng không có bè.
Cho nên mới bị tý quan tâm thương nam chính bố thí cho như con thiêu thân lao đầu bất chấp, tự khổ mình, còn tặng kèm một đống tổng sỉ vả của đủ loại nữ phụ.
Đỗ Cẩm Tú đứng trước mặt đây là một thành viên trong số đó.
Sau khi Trấn Quốc công mất, nàng ấy ôm binh thư thượng sách, cùng với thuộc hạ trung thành tận tâm với Trấn Quốc công chạy đến nương nhờ nam chính, góp phần trợ giúp nam chính trên con đường trở thành chiến thần.
Mịa...
Sao nam chính mệnh tốt thế nhờ?
Ta rõ mục đích lần này đến đây của mình xong, Đỗ Cẩm Tú không không rằng cầm thuốc đút ngay vào mồm cha nàng là Trấn Quốc công.
Ta há hốc mồm: "?"
Lão quản gia chưa kịp ngăn cản: "!"
Đúng là có hiếu với cha ngươi chết đi thôi!
Tuy nhiên ngẫm cũng thấy đúng, chuyện Trấn Quốc công gần đất xa trời, xem hình cũng chẳng phải chuyện mới đôi ba ngày.
Thuốc của ta nếu có tác dụng, đó như cây khô gặp mưa xuân.
Nếu không có tác dụng, ta ở lại đây, đúng lúc có thể chôn cùng với Trấn Quốc công.
Vậy là ta yên tâm ở lại trong phủ Trấn Quốc công.
Ở tận cho đến hai ngày sau thì Trấn Quốc công đi như bay đến tận cửa cảm ơn.
Đỗ Cẩm Tú vừa đặt chân vào tới cửa đã lủng xủng liểng xiểng đập đầu hai cái bình bịch cho ta nghe rồi.
Đứa nhỏ này thành tâm ghê ta, ta còn chưa kịp chuẩn bị bao lì xì.
Không thì bé ngoan đợi ta tý xong rồi đập lại tiếp nha.
Bạn thấy sao?