Nghịch Thiên Cải Mệnh [...] – Chương 11

11

Năm thứ 5 sau khi xuyên sách, ta đăng cơ.

Trở thành Nữ Đế đầu tiên trong lịch sử Đại Dận.

Trong triều đình, một nữ quan có dáng người mảnh khảnh có việc muốn thượng tấu.

Đêm qua ngủ muộn, sáng hôm sau tinh thần uể oải, ta không nghe rõ nàng ấy bẩm gì.

Thấp thoáng nghe tiếng có quốc gia nhỏ nào bên cạnh biên thùy có ý định quấy nhiễu quốc thổ Đại Dận ta.

Ta đăng cơ chưa bao lâu, triều chính còn chưa xong, chuyện đánh giặc hao tài tốn của này lỗ bỏ xừ.

"Triều ta mới lập, bây giờ không phải lúc đao kiếm."

"Món nợ này ghi vào đấy, đợi nghỉ ngơi dưỡng sức xong thì đến đòi nợ."

Đại thần gật gù khen: "Nếu như thế, cứ để chuyện Oa Quốc kia sang một bên cũng ."

Ta bỗng không tin vào tai mình cho lắm.

"Ngươi ai đang quấy nhiễu biên cảnh Đại Dận?"

Đại thần cung kính thưa: "Bẩm bệ hạ, là Oa Quốc."

"Ngươi Oa Quốc đang gì ở biên cảnh Đại Dận?"

Đại thần kính cung: "Bẩm bệ hạ, là quấy nhiễu."

"Oa Quốc đang quấy nhiễu biên cảnh của ai?"

Đại thần cung kính: "Bẩm bệ hạ, là của Đại Dận."

Oa Quốc hở, ngươi nhắc hai chữ này cái ta thấy ta hết mệt rồi.

Ta đập bàn cái ruỳnh: "Một kẻ hèn nhỏ bé chật hẹp mà cũng có gan phạm vào Đại Dận ta."

"Đánh! Phải đánh!"

"Đánh không cần cả nể chúng, đánh tan tác chim muông cho ta, đúng là coi Đại Dận ta dễ bắt nạt đúng không?"

(Oa Quốc ở đây là Nhật Bản đó mấy bà)

"Đỗ tướng quân, Tô Cổ Lặc tướng quân!"

"Có thần!"

"Có thần!"

"Trẫm lệnh hai người các ngươi tiến ra..."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...