Nghịch Cảnh Hóa Ra [...] – Chương 8

Thẩm Tinh Trạch vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đột nhiên chằm chằm vào Chu Dao.

 

Tôi bất giác còn căng thẳng hơn cả khi Ngô Vĩnh nắm tay tôi. Liệu Thẩm Tinh Trạch có tin tôi không? Hay sẽ tin lời cũ của ?

 

“Anh tin Giang Dư Dư sẽ không . Chu Dao, tốt nhất biết giữ mồm. Cô nên cảm thấy may vì tôi không phải ta, tôi không ra tay với phụ nữ.”

 

Trong lòng tôi dâng lên một niềm vui sướng, cảm giác ai đó tin tưởng thật tốt.

 

Anh thả Ngô Vĩnh ra, rồi đưa tay kéo tôi đi ra khỏi KTV.

 

Suốt một lúc lâu sau khi kéo tôi đi, Thẩm Tinh Trạch vẫn không gì.

 

“Giận rồi sao?”

 

“Khi bị ta bám lấy, lẽ ra nên nhắn cho tôi. Nếu tôi không đến kịp, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?”

 

Thấy giọng điệu lo lắng của , tôi hỏi: “Vì sao lại giúp tôi?”

 

Anh tôi hồi lâu, không gì. Cuối cùng, đáp.

 

“Lúc tôi không có chỗ để về, đã cưu mang tôi. Đương nhiên tôi sẽ giúp .”

 

Thì ra chỉ là vì lý do đó thôi.

 

12

 

Kể từ sau hôm đó, bầu không khí giữa tôi và Thẩm Tinh Trạch có chút không ổn. Anh vẫn bình thường, vẫn đều đặn nấu ba bữa cho tôi, gọi tôi ra ăn, thỉnh thoảng còn chuẩn bị thêm bữa khuya.

 

Còn tôi mới là người thấy không thoải mái, không biết có phải vì đã lấy nguyên mẫu cho cuốn tiểu thuyết của mình không. Ngày nào cũng phải tưởng tượng về , đôi lúc lại mơ màng, mặt tôi đỏ bừng lên.

 

Điều bất ngờ nhất là cuốn sách tôi viết đột nhiên nổi tiếng. Nó đẩy lên top, các bài viết, bình luận đều bàn tán về nó.

 

Khi thấy điều này, tôi thực sự hoảng loạn. Nếu Thẩm Tinh Trạch biết, sẽ nghĩ gì về tôi đây? Liệu có cho rằng tôi là kẻ mơ tưởng không?

 

Lúc ăn cơm, tôi quyết định thăm dò một cách thận trọng.

 

“Gần đây có xem cái gì kỳ lạ không? Ví dụ như thứ mà không nên thấy chẳng hạn?”

 

Không ngờ, vừa nghe xong câu hỏi, tai Thẩm Tinh Trạch đã đỏ lên.

 

Chết rồi, chắc chắn đã thấy gì đó.

 

May là tôi giấu kỹ danh tính, không biết tôi là tác giả. Nếu không, sao tôi có thể đối mặt với đây, sao còn thoải mái ăn những món nấu cho mình?

 

Thịt kho tàu hôm nay thật thơm!

 

“Tôi... tôi không cố ý trong phòng tắm đâu... Dâu tây nhỏ đáng , ... không... có ý đồ gì đâu.”

 

Ồ, may quá, không phải ấy thấy cuốn sách tôi viết.

 

Khoan đã!

 

Tôi bỗng chợt nhận ra, như bị sét đánh giữa trời quang. Tôi vội vã bật dậy từ chỗ ngồi, lao nhanh vào phòng tắm, liền thấy cái "dâu tây nhỏ đáng " vẫn còn nằm trong bồn rửa.

 

Ôi, tối qua viết đến khuya quá, sau khi tắm xong, mơ mơ màng màng tôi để quên nó ở đó rồi đi ngủ.

 

“Dư Dư, ăn cơm đi.” Giọng dịu dàng của Thẩm Tinh Trạch từ ngoài vọng vào.

 

Tôi nhanh chóng nhét món đồ vào ngăn tủ, hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh rồi mới bước ra ngoài.

 

Ngồi xuống bàn ăn, tôi giải thích: “Bình thường tôi không như đâu, chỉ là tối qua quá mệt thôi.”

 

Anh tôi, khẽ nụ ấy lại khiến tôi có cảm giác không hề tin lời tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...