Quả thật, tôi cảm thấy đây là một trò ác.
Người này cứ về người giàu có, mà giờ thì đúng là như .
Thế giới này lớn như thế, sao ta lại cố chọn Ngô Vĩnh?
Tôi thấy Ngô Vĩnh ôm lấy eo Chu Dao, tươi như hoa.
“Các cậu đừng bậy, tôi và Giang Dư Dư đã chia tay, bây giờ người của tôi là Dao Dao.”
“Nếu ấy nghe chắc chắn sẽ không vui đâu.”
Có người về phía tôi rồi : “Dư Dư, cậu đã đến rồi.”
Trong chốc lát, mọi người đều về phía tôi, không khí có phần ngượng ngùng.
Tôi đón nhận ánh mắt của bọn họ, chọn ngồi xuống vị trí cách Ngô Vĩnh xa nhất.
Tôi bình thản : “Đúng , vừa mới chia tay dược ba ngày.”
Câu này thực sự có ý nghĩa vô cùng rõ ràng.
Tôi và ta mới chỉ chia tay ba ngày, ta đã có mới.
Trên bàn, mọi người không dám lớn lại thì thầm với nhau.
Năm đó, Ngô Vĩnh đã theo đuổi tôi một cách mãnh liệt.
Anh ta đã từng hát cho tôi nghe trong ký túc xá, thậm chí còn thổ lộ khi bị .
Khiến không chỉ trong lớp mà cả trường đều biết ta đang theo đuổi tôi.
Nhưng nếu không phải vì những chiêu trò của ta, có lẽ tôi đã không bị ta lừa lâu đến .
Theo thời gian, tôi càng lúc càng không để ý đến Ngô Vĩnh, cũng càng dễ chịu hơn.
Thế , bây giờ ta đã không còn là bản thân trước đây nữa.
8
Chu Dao đánh giá tôi vài lần, sau đó mỉm .
“Chị à, chị cũng chẳng khác gì đâu, đừng nghĩ rằng tôi đã quên, không phải chị cũng đã tìm người mới rồi sao.”
Tôi biết Chu Dao đã nhận ra tôi.
Thật ra, nếu đã chia tay thì việc truy cứu chuyện này cũng không còn ý nghĩa gì.
Ngược lại, Ngô Vĩnh nghe thấy tôi tìm người mới, sắc mặt ta lập tức trở nên khó coi, ánh mắt không rời khỏi tôi.
“Giang Dư Dư, thật sự đã tìm trai mới?”
“A.” tôi đáp: “Anh giống như quan viên đốt lửa lại không cho dân chúng thắp đèn, việc đó có liên quan gì đến ?”
“Cô thừa nhận rồi. Hóa ra đã sớm thay đổi, còn muốn giả bộ như mình là người bị phụ bạc, tâm cơ của thật tốt.”
Tôi thầm nghĩ, tôi đã thật sự đánh giá thấp khả năng trả đũa của ta.
Tôi đến đây chỉ với một mục đích duy nhất là đòi tiền, còn lại tôi không muốn dây dưa thêm với ta.
“Hôm nay là buổi họp lớp, đừng để chuyện cảm của chúng ta trở thành đề tài cho người khác chê .”
“Nhưng thực ra, một năm qua ăn uống, dùng đồ của tôi không ít, mà giờ đây lại sẽ tính toán sòng phẳng với tôi, tôi đã chờ mấy ngày vẫn không thấy ta nhắc gì đến chuyện này, rồi sẽ giữ lời đúng không?”
Ngô Vĩnh mất mặt, nghe lời này sắc mặt ta càng khó coi hơn.
Lập tức cầm điện thoại lên, chuyển ngay cho tôi năm vạn, với vẻ bực bội.
“Kiểm tra đi, nhận tiền xong. Dạo này tôi khá bận nên quên mất thôi, không cần trả lại. Trước đây tôi gặp chút khó khăn, giờ đã giải quyết xong rồi. Tôi sẽ không nợ , bữa nay ăn uống tôi sẽ trả.”
Anh ta thật biết tính toán, là gặp khó khăn này nọ.
Ý là muốn mọi người nghĩ rằng tôi bỏ ta vì chê ta nghèo.
Anh ta sẽ không nợ tôi, WeChat không chuyển lại , nếu không tôi cũng chẳng muốn lớn chuyện như .
Bạn thấy sao?