Tôi thở phào nhẹ nhõm, ít nhất tháng sau sẽ không phải lo nghĩ về tiền nhà.
“Tình hình công ty không ổn, em bị cắt giảm nhân sự.”
“Em bị cắt giảm hả?” Anh ta cau mày tôi: “Có phải em thấy trúng thưởng rồi nên cố ý , muốn tiêu tiền của chứ gì?”
Tôi:???
“Ngô Vĩnh, cả năm nay không có việc , em chẳng hề nặng với câu nào. Giờ công ty em gặp khó khăn, cắt giảm nhân sự, lại bảo em ham tiền của . Sao em biết trước là sẽ trúng thưởng chứ?”
“Phụ nữ các đúng là chỉ để mắt đến danh lợi, trước không , bây giờ thấy tôi có tiền thì lôi đủ chuyện cũ ra.”
“Tôi tiêu của cái gì chứ? Nhà này không ở à, cũng ở mà. Đồ ăn hàng ngày toàn mấy thứ linh tinh, tiêu hết bao nhiêu đâu.”
Tôi tức giận đến mức tay tê rần, hóa ra thật sự có người trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Bảo sao người ta đàn ông có tiền là đổ đốn.
Đây là thứ gì chứ?
“Ngô Vĩnh, người ta lời phải có lương tâm, tôi có ăn ở tốt hơn bao giờ đâu. Nếu tôi thật sự ham danh lợi thì đã bỏ từ lâu rồi. Chính đã hứa sẽ tiến bộ, sẽ thay đổi, nên tôi mới tin tưởng, mà lại đối xử với tôi như thế.”
“Ha, tôi chỉ là gặp may thôi, thấy chưa, tôi biết sớm muộn gì mình cũng sẽ phát tài.”
“Tôi cũng đã chán ngấy việc lúc nào cũng nhúng tay vào đủ chuyện, mỗi lần tôi chơi game lại như sắp c.h.ế.t đến nơi ”
“Lúc nào tiêu tiền cũng phải tính từng tí, chả khác gì kẻ bần tiện, chia tay đi.”
Mẹ kiếp, tôi tức đến mức giơ tay định tát ta.
Ngô Vĩnh chộp lấy cổ tay tôi: “Đừng ép tôi thủ với phụ nữ. Đợi vài hôm nữa, tôi sẽ chuyển chút tiền lẻ cho .”
Nói rồi, ta hất tay tôi ra, không ngoái lại mà bỏ đi.
Đúng là một ngày xui xẻo, công việc, , tất cả đều tan thành mây khói.
3
Tôi chán nản tựa vào ven đường, lại thấy một khác đang chia tay trai.
“Nhìn bộ dạng nghèo nàn khốn khổ của đi, tôi nên chia tay từ lâu rồi. Đợi bao lâu như thế, sao tôi không đi tìm một người giàu có hơn chứ?’
Tôi tưởng ấy có cùng cảnh ngộ với mình, gã trai cao to, mặt mũi khôi ngô, đẹp như Phan An kia.
Hóa ra cũng chẳng phải người tốt, đúng là thiên hạ quạ đen đều giống nhau.
Gã trai lộ vẻ ủy khuất, đáng thương như một con ch.ó nhỏ lạc đường.
“Chu Dao, từ khi chúng ta quen nhau, tuy điều kiện của không phải tốt nhất sinh nhật em muốn quà gì, đều cố gắng thỏa mãn.”
“Em luôn bảo người nhà bị bệnh, đòi hết lần này đến lần khác, đã gom góp mười vạn đưa cho em rồi.”
“Anh nghĩ trong khả năng của mình, chưa từng đối xử tệ bạc với em.”
“Nếu em thật sự cảm thấy không thể em hài lòng, em cứ tìm người giàu có như em muốn.”
Nghe đến đây, tôi cảm thấy chàng này mới là kẻ cùng cảnh ngộ với mình.
Chu Dao vẫn trưng ra vẻ mặt khinh thường: “Nhìn cái bộ dạng nghèo rớt của đi, ngoài tôi ra thì còn ai muốn chứ?”
“Tôi đã ở bên mấy năm nay không rời, cả ngày ru rú trong cái phòng chẳng khác gì người tự kỷ, người không ra người, ma cũng chẳng ra ma, tôi tiêu ít tiền của thì sao. Ngoài tôi ra, ai thèm tiêu tiền của chứ?”
Bạn thấy sao?