Không khí đến mức này rồi, tôi không thể không tiếp tục.
“Anh đấy nhé, tôi thật sự sẽ ra tay đấy.” Tôi nhón chân lên hôn .
Anh giữ lấy gáy tôi.
Khi hôn xong, quả thực tôi cảm thấy cảm hứng tràn trề, liền đẩy Thẩm Tinh Trạch ra ngoài cửa phòng, đóng cửa lại, tiếp tục viết.
Truyện này đã hot, lại còn ký hợp đồng, tôi phải viết nhanh lên.
“Dùng xong là bỏ, đúng là vô .”
Giọng trầm thấp của Thẩm Tinh Trạch vang lên.
Tôi bật , đêm nay có tư liệu sống để viết rồi.
15
Tôi đang nghĩ không biết có nên thổ lộ với Thẩm Tinh Trạch hay không.
Cảm giác như có chút gấp gáp rất tốt với tôi, giống như có một sức hút vô hình.
Từ khi mới gặp cho đến lúc ở bên nhau, tôi không thể kiềm chế cảm của mình.
Khi tôi còn đang do dự, lướt web thì thấy một người đứng trong bảng xếp hạng đại gia có tên Thẩm Tinh Trạch.
Có phải cùng tên không?
Không thể nào, nếu là thì không thể lưu lạc đến mức ở ghép với tôi.
Chu Dao cũng sẽ không ghét bỏ nghèo hèn.
Tôi thử nhấp vào cái tên đó, thật sự có giới thiệu và cả hình ảnh.
Tôi đang muốn xem thì nghe thấy bên ngoài có tiếng chuyện.
“Tinh Trạch, em nhận ra rằng em không thể quên , trong thời gian này em ở bên cạnh Ngô Vĩnh, vẫn luôn không ngừng nhớ đến .”
Giọng này là của Chu Dao.
Tôi mở cửa ra, thấy Chu Dao đang kéo Thẩm Tinh Trạch.
Thẩm Tinh Trạch kéo tay ta ra: “Chu Dao, bây giờ với tôi câu này, không thấy quá giả dối sao?”
“Em thật lòng, em và Ngô Vĩnh đã chia tay, chúng ta có một năm cảm, sao chỉ hai tháng ở bên ta có thể so sánh .”
“Chắc là thấy bảng xếp hạng của người giàu rồi.”
Chu Dao nghẹn lời sắc mặt thì có lẽ là đã bị Thẩm Tinh Trạch đoán trúng.
“Trước đây giả vờ nghèo với em, có phải lo lắng em sẽ lấy tiền của không? Thẩm Tinh Trạch, thật biết cách tính toán, lúc em ở bên không hề tốt với chút nào sao?”
Trời ạ, này thật sự nên ở bên Ngô Vĩnh, hai người bọn họ thật là một cặp hoàn hảo.
Tôi đi thẳng đến bên cạnh Thẩm Tinh Trạch, nắm lấy tay nhạo.
“Có phải đã quên rồi không, bây giờ ấy là trai của tôi.”
Chu Dao mặt đầy phẫn uất: “Cô tôi lấy tiền của , chẳng lẽ không cầu xin?”
“Anh em muốn tiến của , chẳng lẽ ta không muốn sao?”
Không ngờ Chu Dao lại một câu như khiến tôi giận dữ.
“Cô đúng là không biết xấu hổ.”
Tôi không muốn thêm nữa: “Tôi còn gọi điện cho Ngô Vĩnh đến đón , đừng có ầm ĩ ở đây.”
“Tôi và tên phế vật Ngô Vĩnh kia đã chia tay nhau rồi, tất cả số tiền kia đã tiêu hết sạch, bây giờ đang vay mượn khắp nơi, đừng có liên lạc với ta. Đừng để ta biết tôi đang ở đây.”
Chu Dao có lẽ thật sự sợ Ngô Vĩnh đến, ấy đã rời đi thật.
Bạn thấy sao?