“Anh này, là bác sĩ hay điều tra hộ khẩu ?” Hà Tuyết cất giọng, “Tay tôi bị thương, trai tôi đưa tôi đến bệnh viện, không sao?” Vừa ta vừa đưa bàn tay bị thương ra trước mặt Kiều Lương.
Kiều Lương lại tôi một lần nữa, ánh mắt có chút thay đổi. Anh ấy : “Cô bé này tính cũng khá dữ dằn nhỉ! Tôi là thân của cả trai và chị dâu đấy! Để tôi đích thân sát trùng rồi khâu cho nhé!”
“Cho tôi nhiều thuốc tê vào nhé, tôi sợ đau!” Hà Tuyết .
“Vết thương này không thể tê, nếu không sẽ khó lành!” Kiều Lương , “Với lại, đầu ngón tay ít dây thần kinh cảm giác, khâu không đau đâu!”
“Sao có thể chứ…” Phí Gia Minh lập tức định lên tiếng, ánh mắt của tôi khiến ta dừng lại ngay.
Cả ba chúng tôi đều là dân y, ai cũng hiểu ngầm cả.
Mặc dù tôi không theo nghề bác sĩ mà trong ngành dược, kiến thức cơ bản vẫn không quên. Cả tôi và Phí Gia Minh đều biết Kiều Lương đang trêu Hà Tuyết, tôi sẽ không vạch trần, còn Phí Gia Minh không dám ra.
“Bác sĩ Kiều mệnh danh là ‘Kim Chỉ Thêu Hoa’ đấy, ấy khâu cho em yên tâm đi!” Tôi bổ sung thêm, “Sau khi lành chắc chắn không để lại sẹo đâu!”
Hà Tuyết, tận hưởng đi nhé!
“Á!” Quả nhiên, mũi kim đầu tiên vừa xuống, Hà Tuyết đã kêu lên, “Sao mà đau !”
“Cô bé, đừng nhúc nhích! Cô mà đậy, đường khâu sẽ lệch, đến lúc đó thành một vết sẹo lớn thì sao?”
Hà Tuyết đành cắn chặt môi, không lâu sau, nước mắt tuôn trào.
Vết thương năm mũi, Kiều Lương khâu thành hai lớp mười bốn mũi.
Mặc dù là khâu thẩm mỹ, mũi khâu không hề đạt chuẩn “Kim Chỉ Thêu Hoa.”
Hà Tuyết chắc chắn sẽ để lại sẹo!
“Chưa xong sao?” Hà Tuyết mở miệng, giọng yếu ớt đầy tội nghiệp.
“Ôi bé này, sao lại thế này? Đã bảo đừng cử , đừng cử , đậy thế này, giờ phải khâu lại từ đầu rồi!” Kiều Lương cau có lớn tiếng trách móc Hà Tuyết.
Nói xong, ấy nhấc kéo cong lên, chuẩn bị cắt chỉ.
05
“Đừng mà! Em đâu có đậy, bác sĩ, em thực sự không mà!” Hà Tuyết đã khóc mếu máo, thảm thiết van xin.
“Khụ khụ! Thôi đủ rồi, mau băng bó lại cho ấy đi!” Phí Gia Minh giơ tay ngăn Kiều Lương lại.
“Sư huynh, đang nhiễu trường phẫu thuật của tôi đấy!” Kiều Lương giơ cao chiếc kéo, chậm rãi .
“Kiều Lương, đừng để tôi phải báo cáo cậu!” Phí Gia Minh nắm chặt cổ tay Kiều Lương.
Hai người họ giằng co với nhau.
Lòng tôi trào lên nỗi buồn, phải dựa vào tường để không ngã.
Phí Gia Minh, ta xót xa cho Hà Tuyết và cũng không còn muốn giấu giếm trước mặt tôi nữa.
“Được, , cậu đi?!” Kiều Lương ném chiếc kéo vào khay dụng cụ, bộ đầu hàng.
“Để tôi tự !” Phí Gia Minh đẩy Kiều Lương ra, tiến về phía bồn rửa tay, vừa đi vừa xắn tay áo.
Có vẻ, ta muốn tự tay để ngăn Kiều Lương khâu lại!
“Gia Minh!” Tôi gọi ta một cách khó tin.
Khâu vết thương dù gì cũng là tiểu phẫu, mà lại đẩy bác sĩ chính ra để tự mình thực hiện. Đây là ý gì chứ?
Trong tiếng nước chảy ào ào, Phí Gia Minh rửa tay, dường như không nghe thấy, có khoảnh khắc, tác rửa tay của ta khựng lại.
Hà Tuyết ta, nước mắt lưng tròng, đôi môi chúm chím như tìm thấy cứu tinh: “Anh ơi, mau lên! Em đau quá!”
Phí Gia Minh tăng tốc rửa tay, ta nghe thấy tất cả! Tôi quay người bước ra ngoài.
Nói không buồn là giả, vừa ra đến cửa, nước mắt tôi lập tức rơi xuống.
“Chị Thu!” Kiều Lương lập tức đuổi theo.
“Thu Thu!” Đó là giọng của Phí Gia Minh, ta cũng chạy theo sau.
Tôi bước nhanh hơn, thì từ phía sau bất ngờ vang lên một tiếng trầm đục.
Tôi quay lại, thấy Phí Gia Minh ngã xuống đất, còn Kiều Lương đang nắm chặt tay.
“Họ Phí kia! Lời tôi đã trước đây xem ra quên hết rồi?!” Kiều Lương cau mày, mặt đầy tức giận.
“Mấy ý nghĩ đen tối đó, đừng nhắc lại trước mặt tôi.” Phí Gia Minh loạng choạng đứng dậy, lau đi vết máu ở khóe miệng, có vẻ Kiều Lương đã một cú rất mạnh.
Anh ta định đáp trả, thân hình gầy gò của ta không thể đấu lại thân hình đầy cơ bắp của Kiều Lương, cuối cùng ta đành buông tay xuống.
“Tôi và Thu Thu sắp kết hôn. Dẹp mấy cái suy nghĩ bám người đã có chồng ấy, mà tập trung vào kỳ thi cuối tháng đi! Cậu nên nhớ, tôi là một trong các giám khảo đấy!” Giọng Phí Gia Minh đầy u ám.
“Anh đe dọa tôi sao?” Kiều Lương tức đến run người.
Hai người đứng đối diện nhau.
Tôi không kìm mà lạnh.
Kết hôn?!
Suốt bảy năm qua ngày nào tôi cũng đợi Phí Gia Minh cầu hôn, ta chẳng hề nhắc đến, dù tôi đã nhiều lần bóng gió.
Dần dần, từ “kết hôn” dường như trở thành cấm kỵ giữa chúng tôi. Giờ đây, chỉ vì chút sĩ diện trước mặt Kiều Lương, ta dễ dàng thốt ra hai từ đó…
“Ôi! Anh ơi! Sao lại bị thương thế này!” Lúc này, Hà Tuyết cuối cùng cũng chạy ra ngoài.
“Vào trong ngay! Vết thương của em chưa băng lại, chạy ra đây dễ nhiễm trùng!” Phí Gia Minh lập tức ôm ta, đẩy về phía phòng thay băng.
“Em không sợ, em phải bảo vệ ! Không ai phép bắt nạt !” Hà Tuyết dang rộng hai tay, chắn trước mặt Phí Gia Minh.
Vết thương vừa khâu của ta, cứ thế phơi ra trong không khí.
“Tiểu Tuyết, xin em đấy, đừng loạn nữa không!” Phí Gia Minh , thoáng sắc mặt tôi.
“Anh ơi, chị Đường Thu này chẳng tốt với chút nào, lòng dạ chị ấy thật tàn nhẫn!” Hà Tuyết lại khóc, “Anh ơi sao ngốc thế, bị người phụ nữ độc ác này lừa lâu như …”
“Tiểu Tuyết, đừng bậy nữa!” Phí Gia Minh hoảng hốt tôi.
“Không phải sao? Lúc vào phòng cấp cứu, chị Đường Thu còn liếc mắt đưa với ông bác sĩ xấu xa này! Anh cũng thấy mà, chị ấy còn giật dây ta không cho em dùng thuốc tê! Anh ơi sao lại không để họ tiêm thuốc tê cho em? Anh sợ chị Đường Thu đến sao?”
“Đừng loạn nữa có không? Tất cả các người dừng lại không?” Phí Gia Minh ôm mặt, ngồi xổm xuống.
“Anh trợn mắt em gì? Chẳng lẽ em không đúng sao? Hai người rõ ràng có quan hệ mờ ám!” Hà Tuyết chỉ vào Kiều Lương, chất vấn tôi.
Kiều Lương đẩy mạnh ta ngã xuống đất: “Tôi không đánh phụ nữ, cũng không chiều chuộng kẻ vô liêm sỉ. Cô tìm ai khâu tay thì tự đi mà tìm đi!”
Bàn tay vừa khâu của Hà Tuyết chống xuống nền nhà.
“A—” Cô ta gào lên đau đớn.
“Tiểu Tuyết!” Phí Gia Minh vội vàng đỡ ta lên, xem xét vết thương ở tay.
“Anh thật nhu nhược, em coi thường !” Hà Tuyết giãy ra khỏi Phí Gia Minh, rồi quay đầu chạy đi.
Phí Gia Minh đuổi theo hai bước rồi dừng lại, quay sang tôi.
Tôi bình tĩnh ta.
Anh ta biết, tôi cũng biết, nếu ta đuổi theo Hà Tuyết, chuyện giữa chúng tôi có lẽ sẽ chấm dứt.
06
“Thu Thu, đừng khó , em luôn hiểu chuyện mà! Cô ấy là em , chỉ là đứa trẻ thôi, chẳng lẽ sự rộng lượng của em trước giờ chỉ là giả vờ sao?” Phí Gia Minh cau mày tôi, mong tôi đồng ý để ta đi tìm Hà Tuyết.
“Đứa trẻ? Tôi thấy ta cấu tạo sinh lý hoàn chỉnh đấy, gọi một lớn như thế là đứa trẻ, lừa ai đây?” Kiều Lương nham hiểm .
“Kiều Lương, chuyện giữa chúng ta sẽ từ từ tính, giờ thì câm miệng cho tôi!” Phí Gia Minh chỉ vào Kiều Lương, rồi lại khó chịu về phía Hà Tuyết vừa bỏ đi.
Phí Gia Minh bất ngờ móc tay vào túi quần, rồi ném cho tôi một thứ.
Tôi theo phản xạ bắt lấy, là một chiếc hộp nhung nhỏ.
“Em không phải luôn muốn kết hôn sao? Nhẫn đã mua từ lâu rồi. Nhưng Thu Thu, sau này em không thiếu suy nghĩ như hôm nay nữa! Tiểu Tuyết là em , là mối quan hệ huyết thống không thể cắt đứt. Một ngây thơ và trong sáng như mà em không chịu nổi, thì sau này sao có thể dâu nhà , sống chung với gia đình ? Hơn nữa, Tiểu Tuyết chưa từng gặp Kiều Lương mà còn nhận ra ánh mắt qua lại của hai người. Thu Thu, em nên suy nghĩ kỹ lại!” Nói xong, Phí Gia Minh quay lưng bỏ đi, không một lần ngoảnh lại.
Phí Gia Minh lại biết kiểu này sao? Tôi thực sự bất ngờ. Chỉ vài câu, ta đã leo lên vị trí đạo đức cao ngất rồi từ trên đó xuống tôi. Đây có phải là Phí Gia Minh thông minh đến thế không? Đúng là người ta đàn ông ngoại sẽ khôn ra!
Đợi khi bóng Phí Gia Minh khuất xa, tôi mở hộp ra .
Một chiếc nhẫn kim cương khoảng một carat, kiểu dáng bình thường, bên trong khắc tên viết tắt của tôi và Phí Gia Minh.
Đúng là một chiếc nhẫn cầu hôn đã chuẩn bị từ trước.
Tôi bật tự giễu.
Không có màn cầu hôn, không có chút lãng mạn nào để hồi tưởng suốt cuộc đời, mà chỉ là như ném một khúc xương cho con chó .
Phí Gia Minh, ta đã hủy giấc mơ cầu hôn mà tôi từng tưởng tượng vô số lần.
Tôi nắm chặt chiếc hộp trong tay đến mức nó biến dạng.
Phí Gia Minh, chúng ta kết thúc rồi.
Tôi tự nhủ trong lòng.
“Chị Thu…” Kiều Lương ấp úng.
“Tay không sao chứ?” Tôi mỉm với ấy, “Hết kỳ luân chuyển em sẽ về lại khoa ngoại, phải giữ gìn đôi tay đấy nhé!”
“Chị không trách em là rồi, em còn sợ chị giận vì em đánh Gia Minh nữa cơ!”
“Em là giúp chị hả giận, yên tâm, chị phân biệt mà. Kiều Lương, cảm ơn em!”
“Chị Thu, chị định đi đâu?” Kiều Lương gọi với theo khi tôi đã quay người bước đi.
“Đi lấy túi ở khách sạn!” Vừa nãy đi vội, tôi để quên túi trong khách sạn.
“Chờ em, em đưa chị đi!” Kiều Lương nhanh chóng đuổi theo.
“Em ở lại trực đi!” Tôi lắc đầu ra hiệu từ chối.
…
Bệnh viện lúc 3 giờ sáng, bên ngoài vắng tanh không một bóng người.
Gió đêm cuốn lá cây xoay tròn.
Khi đi ngang qua bãi đỗ xe, tôi thấy xe của Phí Gia Minh đã biến mất.
Nhanh thế? Anh ta đi đâu rồi? Họ đi đâu rồi?
Tôi đứng đó, bực mình đến chết — tại sao tôi lại không tự lái xe chứ?
“Chị Thu!” Kiều Lương đuổi theo, bật đèn xe từ xa.
“Em đang trực mà, sao có thể đưa chị ? Muốn mất tiền thưởng tháng này hả? Mau quay lại đi!” Tôi kéo ấy lại.
“Em đã gọi thầy dậy trực thay rồi! Trời khuya, chị là con đi một mình em không yên tâm!” Kiều Lương kéo tôi đi về phía xe của ấy, không cho tôi từ chối.
Bạn thấy sao?