Nghệ Thuật Lấy Chồng – Chương 8

18

Sở Du vỗ trán thở dài: "Hai tên ngu xuẩn.”

Thì ra Thái tử có một biểu muội, gọi là Chu Vũ An, huynh muội hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảm vô cùng tốt. Chu Vũ An si mê Nhị hoàng tử, Thái tử vẫn tác hợp hai người bọn họ.

Nhị hoàng tử không thích Chu Vũ An, mấy lần cự tuyệt Thái tử, sau đó hắn thành hôn, Thái tử vẫn chưa từ bỏ ý định, vắt hết óc muốn ly gián cảm phu thê bọn họ.

Nhị hoàng tử bị ép đến bất đắc dĩ, liền hẹn Thái tử, vào ngày đi săn mùa thu lập một cuộc cá cược. Hai bên đều mang theo thân vệ, ai săn nhiều con mồi, thì phải nghe theo bên kia.

Ta nghe mà trợn mắt há mồm.

"Chỉ có ? Chỉ có chút chuyện như ? Nghĩa là không phải muốn tạo phản?"

Sở Du khổ.

"Không biết tỷ muội hai người nghe từ đâu, Nhị hoàng huynh cùng Thái tử cảm rất sâu đậm, sao có thể tạo phản?"

Thật tốt quá, không phải c..hết, tỷ tỷ không phải c..hết, Khương gia cũng sẽ không có việc gì. Trong lòng ta khẳng định như , hưng phấn ôm lấy Sở Du.

“Vậy chúng ta mau trở về xem một chút đi.”

Trở lại doanh trướng, chỉ thấy Thái tử mang sắc mặt xám xịt ngồi ở một bên, một thiếu nữ xinh đẹp ngồi ở bên cạnh hắn, đang cúi đầu khóc nức nở. Màn trướng của Nhị hoàng tử đóng chặt, ngoài cửa còn có thân binh canh giữ.

Sở Du ra vẻ xem kịch vui.

"Chu Vũ An, nam nhân trong thiên hạ chẳng lẽ đều c..hết hết cả rồi, cần gì mãi Nhị ca của ta không buông?"

Chu Vũ An ngẩng đầu, khóc bồ non bồ nước, phẫn nộ mím môi.

“Sở Du, ngài dám xem chuyện của ta là kịch sao?”

Nói xong tầm mắt quét qua người ta, lạnh.

“Đây là thứ nữ Khương gia phải không? Biểu ca, ta không muốn gả cho Nhị hoàng tử, ta muốn gả cho Sở Du, huynh đuổi nữ tử chướng mắt này đi cho ta.”

Ta: “...”

Sở Du: "Thần kinh, Uyển Nhi, đừng để ý tới bọn họ.”

19

Ta cho rằng sự cứ như trôi qua, ai ngờ buổi tối, Thái tử tự mình chặn ta ở phía sau doanh trướng.

“Lăng Thanh Tuyết, Khương gia các ngươi đầy dã tâm, ngươi và tỷ tỷ của ngươi đều không phải người tốt. Ngươi tự mình rút lui, nếu không ta chắc chắn s̒#7869; vạch trần chuyện xấu nhà các ngươi với phụ hoàng.”

Ta mím môi, lấy hết can đảm từ chối.

“Ngài, ngài đừng mơ tưởng, Sở Du không thích Chu Vũ An, sẽ không cưới nàng.”

Thái tử khẽ ra tiếng.

Một ngựa đổi một ngựa, đó là chuyện của Tam đệ. Dọn dẹp cửa đình cho đệ đệ, là chuyện của ta. Lăng Thanh Tuyết, ta không có giỡn với ngươi, cho ngươi thêm một ngày cuối cùng, ngươi suy nghĩ cho kỹ càng.”

Ta mất hồn mất vía trở lại trong phòng, khóc không ra nước mắt.

Thái tử tính thật sự bướng bỉnh cổ quái, vì sao phải cứ nhắm vào tỷ muội chúng ta không buông. Bây giờ tỷ tỷ không có việc gì, ta lại càng không thể liên lụy nàng, liên lụy Khương gia.

Nhưng Sở Du tốt như , tối hôm qua chúng ta vừa mới phòng, ta thật sự luyến tiếc hắn.

Hay là, ta kể hết sự cho hắn nhỉ? Sở Du có thể giúp ta hay không?

Trong lúc hoảng hốt nhớ tới, tối hôm qua cảm sâu đậm, Sở Du ở bên tai ta thì thầm, hình như có là sau này sẽ che chở cho ta. Không biết là thuận miệng lời ngon tiếng ngọt, hay là hắn thật sự để ý đến ta.

Chờ Sở Du trở về, ta rối rắm thật lâu, do dự nên mở miệng như thế nào.

Sở Du buông quyển sách trong tay xuống, bất đắc dĩ ta.

"Uyển Nhi, nàng đi lại nhiều vòng ở trong trướng như , ta hoa lắm lắm, cuối cùng nàng muốn cái gì?"

"Những lời chàng tối hôm qua còn tính không?"

Sở Du nhướng mày.

“Câu nào?”

“Sau này sẽ để cho nàng sung sướng như ?”

Cái gì! Mặt ta đỏ bừng, xông lên che miệng hắn lại.

“Không phải cái này!”

Sở Du lại một câu, ta càng không có mặt mũi nghe, bịt chặt miệng hắn, Sở Du ôm lấy ta. Lại là vì xét duyệt không viết một ngàn chữ.

Lần này, ta thật sự nghe rõ, Sở Du ở bên tai ta : "Uyển Nhi, nàng yên tâm, ta sẽ luôn che chở cho nàng.”

20

Cuối cùng ta vẫn đem hình thực tế cho Sở Du, xong, ta xấu hổ cúi đầu. Ta chỉ là một thứ nữ, thật sự không xứng với thân phận hoàng tử của hắn, không biết hắn nghe xong có ghét bỏ ta hay không.

Ai ngờ, hắn nửa ngày không có phản ứng, ta thấp thỏm bất an ngẩng đầu hắn thì va phải một đôi mắt sáng đang mỉm : “Ừ, biết rồi.”

Bình thản như ?

Ta vội vã: “Sở Du, ta không có giỡn với chàng.”

Ta còn lấy hai túi thuốc ra, đưa cho hắn xem: "Đây là thuốc Thái tử hai lần bảo ta hạ, Thái tử không muốn tính mạng của chàng, không biết vì sao muốn ta hạ độc."

Ta vỗ tay một cái, tỉnh ngộ: "Ta đã biết, hắn là muốn chờ ta hạ độc, sau đó nhân cơ hội vu hãm ta là thích khách, rồi dùng thuốc giải cứu chàng?"

Sở Du thở dài, mở túi thuốc ra, đưa tay vê chút bột cho vào trong miệng. Ta quá sợ hãi, nhào tới đoạt lấy không kịp ngăn cản, trơ mắt hắn nuốt thuốc độc vào.

“Đây là phấn tam thất có tác dụng kích hoạt khí huyết. Uyển Nhi, trí tưởng tượng của nàng quá phong phú. Thái tử có chút bướng bỉnh, bản tính cũng không xấu.”

Sở Du nhẹ nhàng mấy câu, việc này bỏ qua.

Ta vẫn không thể tin , sao mọi chuyện lại thuận lợi như , Khương gia ra chuyện lớn như , Sở Du thế mà cũng không truy cứu. Trong lòng ta cực kỳ sợ hãi.

Sau bữa tiệc, Thái tử ở lại một mình với chúng ta.

"Tam đệ, nữ nhi Khương gia tham hư vinh, tiếp cận đệ có mục đích khác, vì sao đệ không tin?"

“Hoàng huynh lo lắng nhiều rồi, thần đệ cảm thấy Khương Uyển rất tốt.”

Sắc mặt Thái tử xanh mét, hắn chằm chằm ta một lát, bỗng nhiên lạnh, lấy từ trong n.g.ự.c ra một viên ngọc bội trắng như ý, ném lên bàn.

“Đây là Khương Uyển cho ta, ta bảo nàng ta cái gì, nàng ta liền cái đó, nàng ta có thể lấy ngọc bội bên người của đệ, cũng có thể lấy mạng của đệ.”

Sắc mặt ta lập tức trở nên trắng bệch, căn bản không dám ngẩng đầu mặt Sở Du.

Sau đó, ta nghe thấy một thanh âm nhẹ nhàng, thờ ơ truyền đến, nghe vào trong tai ta lại giống như sấm sét.

“Ồ, ngọc bội này là thần đệ cho nàng, nếu không nương ngốc này còn không biết phải báo cáo kết quả công việc với huynh như thế nào.”

Giọng Thái tử cũng thay đổi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...