“Bổn vương cũng biết chút y thuật, chuyên trị bệnh nan y.”
Lợi như , chẳng lẽ đây chính là cái gọi là bệnh lâu thành đại phu, trong lòng ta khiếp sợ, đang muốn gì đó thì Sở Du lại cúi đầu lại gần.
Cảm giác tê dại trên môi truyền đN#7871;n, cùng lúc đó, có một bàn tay kéo đai lưng của ta ra.
Trong đầu ta trống rỗng, trong nháy mắt cái gì cũng không biết, vì lý do xét duyệt nên không thể viết, các ngươi đọc thì tự mình bổ sung một ngàn chữ.
Ta và Sở Du đều không đi tham gia tiệc tối, Thái tử phái người tới gọi mấy lần, đều bị thị vệ ngăn ở cửa. Thái tử thở hổn hển, ở bên ngoài chửi bậy.
“Sở Du, ngươi dám cãi lệnh ta, bước ra đây cho ta!”
Trong lòng ta sợ hãi, đưa tay đẩy Sở Du: “Chúng ta ra ngoài đi, Thái tử tức giận rồi.”
Ta dùng lực vừa phải cắn bả vai Sở Du, đôi mắt thâm thúy của hắn bất mãn ta chằm chằm: “Khương Uyển, chuyên tâm một chút.”
Lại là vì lý do xét duyệt nên một số chữ không thể miêu tả.
Cho đến khi ta tỉnh lại thì trời đã sáng. Ta mê mang nằm trên giường một lát, bỗng nhiên phản ứng lại, hôm nay là ngày Nhị hoàng tử muốn thủ!
Ta nhịn đau miễn cưỡng xuống giường, vừa mặc y phục xong thì Sở Du đi vào.
16
Trên tay hắn bưng một cái khay, bên trên là một chén thuốc đen tuyền. Sở Du bất mãn liếc ta một cái, đặt khay đặt sang một bên.
“Xuống đây gì, hôm nay nằm nghỉ ngơi cho tốt.”
Ta nhào tới kéo tay áo hắn, kể hết mọi chuyện cho hắn.
Nếu Sở Du đứng về phía Thái tử, Nhị hoàng tử thất bại là chuyện không thể nghi ngờ, nếu hắn giúp Nhị hoàng tử thì Thái tử sẽ thua. Mặc kệ ai thắng, ta biết hắn đều có thể bình an vô sự.
“Sở Du, ta cầu xin chàng, chàng có thể giữ tính mạng tỷ tỷ tỷ hay không?”
Sở Du mặt không chút thay đổi ta, thần sắc trong mắt rất phức tạp.
“Nhị hoàng tử tạo phản? Khương Uyển, bây giờ nàng mới nghĩ đến chuyện cho ta biết, có thể là đã quá muộn rồi.”
Ta xấu hổ cúi đầu, ta cũng biết mình không tốt, trước đó không có cơ hội. Sở Du lạnh như băng, mỹ nhân kế không thành, nào dám chuyện đại sự này với hắn.
Hắn thở dài, đưa tay vuốt chóp mũi ta một cái.
“Đi thôi, ta dẫn nàng đi xem.”
Sở Du cưỡi ngựa mang theo ta, phi như bay, mới vừa rồi hộ vệ bẩm báo, Thái tử và Nhị hoàng tử cùng nhau đi săn trong cánh rừng Tây Bắc, Nhị hoàng phi cũng đi theo.
Lòng ta nóng như lửa đốt, bóng cây hai bên nhanh chóng hiện lên, trong cánh rừng phía trước, bỗng nhiên kinh đám chim chóc. Nhiều cấm quân đang trấn thủ, thống lĩnh Bàng Bác ngăn ở bên ngoài, thấy Sở Du xuất hiện, sắc mặt có chút khó coi.
“Tránh ra.” Giọng Sở Du lạnh lùng, sắc mặt Bàng Bác rối rắm.
“Tam hoàng tử, thuộc hạ phụng mệnh Thái tử, bất kể ai cũng cũng không đi vào.”
“Biểu huynh, mấy ngày trước bổn vương cờ gặp một nương ở phố Minh Tiền, quen mắt lắm.”
Lời này vừa ra, sắc mặt Bàng Bác thay đổi lớn, lập tức nhường đường.
Tam hoàng tử đưa ta tiến vào rừng, ta mang sự nghi hoặc hỏi hắn: “Hai người chuyện bí ẩn gì ? Chàng bắt thân quyến của hắn con tin sao?”
Tam hoàng tử lắc đầu.
“Hắn nuôi một ngoại thất ở phố Minh Tiền, biểu tẩu của ta là con võ tướng, là sư tử Hà Đông, hắn rất sợ."
Thì ra là thế, xem ra Tam hoàng tử đã chuẩn bị từ lâu, ngay cả nhược điểm như cũng nắm trong tay.
17
Tiến vào cánh rừng, xa xa đằng trước có hai phe người ngựa giằng co, Thái tử và Nhị hoàng tử mỗi người dẫn theo hơn mười người, ở cạnh sườn dốc giương cung bạt kiếm.
Sở Du dẫn ta tới gần, vừa thoáng qua, đã thấy quá sợ hãi.
Chỉ thấy trong tay Thái tử nắm một thanh đao dài, đặt ở trên cổ tỷ tỷ, đôi mắt tỷ tỷ đỏ bừng, quật cường cắn răng không một lời.
“Sở Địch Tinh, ngươi thả Khương Mạn ra.”
Sắc mặt Nhị hoàng tử rất khó coi, Thái tử đắc ý ép đao mạnh vào cổ tỷ tỷ.
“Khương Mạn, người có gì muốn không?”
“Sở Tuân, ta không cần ngươi giả vờ tử tế, ta đã sớm biết có một ngày sẽ bị ngươi c..hết, cái tên ngu xuẩn này!"
Tỷ tỷ chửi Nhị hoàng tử ầm lên, Nhị hoàng tử và Thái tử nhất thời cứng đờ, Thái tử bỗng nhiên ha ha. Sắc mặt Nhị hoàng tử càng khó coi.
“Mạn Mạn, nàng đang bậy bạ gì ? Ta đương nhiên sẽ cứu nàng, nàng yên tâm.”
“Cứu cái cm ngươi! Gả cho ngươi thật sự là xui xẻo, đã không có kim cương còn phải ôm đồ sứ.”
Thái tử càng vui vẻ, đến nghiêng ngả, hắn lấy lưng d.a.o vỗ vỗ mặt tỷ tỷ.
"Này, Khương Mạn, nếu như ngươi chịu hòa ly với Nhị đệ của ta, hôm nay ta chủ, thả ngươi ra, như thế nào?"
Nhị hoàng tử: "Không !”
Tỷ tỷ tức giận đến vẹo cả mũi: “Sở Tuân, ngươi muốn c..hết thì cứ c..hết, sao lại còn kéo ta đệm lưng, ngươi là người tâm địa xấu xa. Thái tử điện hạ, ngàilấy hòa ly thư ra đây, ta lập tức ký.”
“Tốt, thật thoải mái!”
Thái tử lấy từ trong n.g.ự.c ra một tờ giấy, bảo tỷ tỷ ký, ta quả thực không thể tưởng tượng nổi, tại sao Thái tử lại mang theo thứ này?
Thái tử đắc ý ngửa mặt lên trời to, giơ tờ giấy kia về phía Nhị hoàng tử.
Nhị đệ, ta đã sớm nữ nhi Khương gia chẳng có ai thật tâm cả, bây giờ ngươi thấy rõ chưa? Vũ An còn đang chờ ngươi, nếu biết chuyện hôm nay, muội ấy nhất định rất cao hứng.”
Nhị hoàng tử ném cung tiễn trong tay xuống, không một lời sải bước đến trước mặt Thái tử, giơ tay xoay cánh tay tỷ tỷ.
"Khương Mạn Mạn, lương tâm của nàng bị chó ăn rồi à? Muốn hòa ly, kiếp sau đi!"
Nói xong ôm eo tỷ tỷ vác lên vai, quay đầu bước đi, Thái tử tức giận đuổi theo phía sau hét lớn: "Sở Tuân, ngươi là tên không có đầu óc, ngươi rõ ràng đã đồng ý với ta, dám chuyện không giữ lời!"
Đám người rầm rầm rời đi, ta bị biến cố này cho không hiểu mô tê gì, vẻ mặt mê mang Sở Du. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ?
Bạn thấy sao?