“Ngươi xem? Khương Uyển?”
Nguy rồi, không ngờ bị phát hiện nhanh như , ta quả nhiên không thích hợp những chuyện này. Ta khóc không ra nước mắt, đầu óc suy nghĩ nhanh chóng, thừa cơ lại đi mở lấy túi thơm bên hông hắn.
“Nghe suối nước nóng nơi này có tác dụng tốt cho sức khỏe, cũng có lợi cho đôi chân bị thương của chàng. Sở Du, chúng ta cùng đi ngâm một chút nhé?"
Mặt Sở Du đen kịt, ánh mắt nặng nề ta, ta khẩn trương nuốt nước miếng, bộ tịch tiếp tục cởi đai lưng của hắn. Vừa cởi vừa ngửa cơ thể ra sau, chờ hắn ra tay ném ta ra ngoài.
Đợi thật lâu, ta thật sự sắp cởi thắt lưng của hắn ra, Sở Du vẫn không gì.
Ta ngẩng đầu nghi ngờ.
Sở Du ta thật sâu: “Được.”
Ta thở phào nhẹ nhõm, ta sẽ cút. À mà, chờ một chút, hắn vừa mới “” phải không?
“Chàng vừa mới cái gì, ta có phải nghe lầm hay không, ha ha.”
Ta xấu hổ vặn đai lưng trong tay thành kẹo thèo lèo, Sở Du khẽ một tiếng.
“Thế nào, vừa rồi muốn hầu hạ ta ngâm suối nước nóng, là gạt người, ngươi láy ngọc bội của ta, là muốn..."
Ta nóng nảy, mặt đỏ bừng, ta câu dẫn hắn lâu như , hiện tại thật sự có tiến triển, ta không thể sợ! Ta hít sâu một hơi, thấy c..hết không sờn mà cởi xiêm y của hắn xuống.
“Đi thôi!” Sở Du nhướng một bên lông mày: “Ngươi cũng cởi xiêm y ra.”
[Bạn đang đọc Nghệ thuật lấy chồng edit và đăng tại Nhân Trí page]
11
Thật sự thì ta đã sớm chuẩn bị phòng với Tam hoàng tử, chuyện đó ở trong suối nước nóng, hình như có chút quá hoang dã. Không ngờ Tam hoàng tử thoạt cao quý lạnh lùng mà lại phóng khoáng như .
Tam hoàng tử xuống suối nước nóng, hai tay chống vào vách tường bạch ngọc, nhướng mày ta, hơi nước bốc hơi trắng xóa, khuôn mặt như ngọc của hắn ẩn trong đó, càng thêm vài phần tiên khí, tuấn tú đến gần như không chân thật.
Ta rất căng thẳng, vừa cởi y phục, vừa chậm rãi đi về phía hắn. Ai ngờ, mặt đường quá trơn, ta trượt chân ngã vào trong ao, b.ắ.n lên một vũng nước thật lớn.
Tam hoàng tử cầm lấy cánh tay ta nhấc ta lên, ta ôm cổ hắn.
“Nơi này quá nguy hiểm, bị sặc nước sao bây giờ, chúng ta vẫn nên lên giường đi.”
Ta ôm hắn, chân cũng sợ c..hết quấn lấy thắt lưng hắn. Tam hoàng tử không mặc y phục, ta cũng đã cởi chỉ còn lại tiểu y, thân thể không ngừng trượt xuống, ta chỉ có thể kẹp chân càng chặt.
Tam hoàng tử rên rỉ, khuôn mặt đỏ bừng mất tự nhiên.
“Khương Uyển, xuống đi.”
Lại bảo ta cút, ta thật sự tức giận: "Ta không muốn, nếu xuống ta sẽ c..hết đuối! Rõ ràng là chính chàng gọi ta xuống, vì sao chàng lại đối với ta như , tại sao lại chán ghét ta như sao?"
Ta cảm thấy rất tủi thân, chúng ta dã thành thân, ta tự hỏi mình có chỗ nào không tốt, một ngày mười mấy chuyến chạy đi tìm hắn, sợ tâm hắn không tốt, thay đổi cách trêu chọc hắn, hắn lại luôn lạnh như băng.
Tam hoàng tử bất đắc dĩ liếc ta một cái, bên cạnh ra hiệu: “Nước này không sâu, ngập không c..hết người. Đi lấy giúp ta.”
Theo tầm mắt của hắn, ta thấy bên cạnh ao đặt một cái khay, bên trên có một bình trà, hai chén trà.
Ta buông chân ra, thử đứng vững, lúc này mới phát hiện nước hồ chỉ đến vị trí ngực. Ta đi tới cầm lấy khay, để trên mặt nước đẩy tới trước mặt Tam hoàng tử, rót cho hắn một chén trà. Trà này cũng không biết là từ cái gì, có màu xanh lá nhạt, ngửi thì thấy thơm mùi trái cây.
Ngâm trong nước một hồi, ta cũng hơi khát, Tam hoàng tử uống trà, lúc này cũng rót cho mình một chén, ngửa đầu uống một ngụm: “Phì! Đây là trà gì, cay quá.”
Tam hoàng tử: "Đây là rượu.”
12
Ta cảm giác Tam hoàng tử thật sự rất chán ghét mình, ta đã không thể uống rượu, hắn không ép ta uống, ta vừa uống vừa nhịn không òa khóc.
Khó uống muốn c..hết, ta mặc kệ, ta cũng không muốn phòng.
“Khương Uyển, vì sao gả cho ta?”
Ta lau nước mắt, trợn trắng mắt, đây là vấn đề ngu xuẩn gì.
"Bởi vì do hoàng thượng ban hôn!"
Tam hoàng tử lại hỏi mấy vấn đề, ta thật sự nghe không rõ lắm. Ta lung tung lộn xộn, cảm giác đầu óc choáng váng, mí mắt nặng trĩu, thầm nghĩ đến chuyện nằm trên giường ngủ một giấc.
Và sau đó ta thực sự ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh lại, ta nằm ở trên giường, bên người đã không còn bóng dáng Tam hoàng tử. Ta mê mang ngồi dậy, thấy xiêm y Tam hoàng tử thay đổi treo ở bên cạnh, ngọc bội kia còn treo ở trên thắt lưng.
Ha ha ha ha, có toàn bộ mà không phí sức lực, vận khí của ta sao lại tốt như .
Ta lập tức cầm ngọc bội, lén lút đi tìm Thái tử.
Thái tử tiếp nhận ngọc bội, lạnh: “Hành thật nhanh.”
Hắn đưa cho ta một túi thuốc nhỏ.
Tìm cơ hội bỏ thứ này vào trong nước trà của Tam hoàng tử.
Ta nắm chặt nắm , sắc mặt trắng bệch.
“Ta từ chối! Ngài thật quá đáng, ngài muốn c..hết hắn!”
Thái tử đưa tay nắm cằm ta, lông mày u ám, giống như rắn độc phun nọc: “Lăng Thanh Tuyết, ngươi không có tư cách điều kiện với ta. Tội khi quân, Lăng gia cùng Khương gia đều không chịu đựng nổi.”
Ta cầm túi thuốc trong tay, thất hồn lạc phách đi thẳng.
Thái tử đúng, Lăng gia lấy thứ nữ gả cho Tam hoàng tử chính phi, Hoàng thượng nhất định là long nhan giận dữ. Đến lúc đó Lăng gia gặp xui xẻo, kết cục của Khương gia cũng không khá hơn chút nào.
Ta không thể ngồi chờ c..hết nữa, ta muốn đi tìm tỷ tỷ, giữa ta và Thái tử, chỉ có thể có một người còn sống.
Đêm lạnh như nước, ta cúi đầu đi nhanh, đến bên ngoài điện Nhị hoàng tử, chẳng biết tại sao, không ai ngăn cản ta. Bây giờ đã gần nửa giờ, nhà chính góc tây bắc vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ.
Nghĩ đến chuyện cung tên đã lên dây, Nhị hoàng tử chắc cũng không có tâm tư ngủ. Ta đi ra ngoài phòng, nghe thấy bên trong có tiếng chuyện, nhất thời sững sờ tại chỗ.
-----
Bạn thấy sao?