15
Hổ Trứng tên thật là Lý Trình Dã, hiện đang việc ở cùng thành phố với tôi.
Anh ấy đề nghị lái xe đưa tôi về.
Trên đường, chúng tôi trò chuyện về những chuyện ngốc nghếch hồi nhỏ, dần bớt ngại ngùng.
Đến trước cửa nhà tôi, chúng tôi trao đổi số liên lạc.
Lý Trình Dã :
“Bao năm nay tôi đến trại trẻ đều muốn gặp chị, mãi không có duyên.
Ngày mai chị rảnh không? Cho tôi cơ hội mời chị một bữa để cảm ơn ân cứu mạng ngày xưa.”
Tôi gật đầu.
Anh ấy bất ngờ đưa tay xoa đầu tôi:
“Tuyệt thật, chị Trình Trình vẫn chưa quên tôi.”
Ai ngờ đúng lúc đó, từ trong bóng tối, tám người đàn ông lao ra từ các hướng khác nhau.
Thấy nhau, họ ngẩn người, chằm chằm đầy khó hiểu.
Chắc họ cũng không ngờ sẽ gặp nhau ở đây.
Ngay sau đó, ánh mắt của tám người đàn ông đồng loạt chuyển sang Lý Trình Dã với vẻ giận dữ.
Từ Mặc Nhiên lên tiếng trước:
“Hừ, đúng là tôi đã coi thường . Mới vài ngày không gặp, lại kiếm thêm một người đàn ông.”
Lý Trình Dã họ một lượt, khuôn mặt điển trai ngơ ngác quay sang tôi.
Tôi gượng:
“Khiến chê rồi, đây là tám người trai cũ của tôi.”
Tám người đàn ông dường như nhận ra Lý Trình Dã, sắc mặt càng thêm khó chịu.
Hàn Tử Kỳ giận dữ:
“Lý Trình Dã, lại là cậu!
Cả ngày bám theo Vũ Thi đã đành, giờ còn để mắt tới Trình Trình.
Tôi cảnh cáo cậu, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn.
Đừng tưởng Vũ Thi thích cậu thì tôi không dám gì!”
Giang Duy Xuyên cũng lạnh lùng Lý Trình Dã:
“Cậu với Trình Trình là gì của nhau?”
Tôi sững sờ.
Không ngờ Hổ Trứng lại ghê gớm như , hóa ra ấy là bạch nguyệt quang của tám người trai cũ, người khiến họ si mê.
Lý Trình Dã nhíu mày, không để ý đến họ, chỉ nhẹ giọng hỏi tôi:
“Họ đang quấy rầy em à?”
Tôi ngẩn ra, rồi gật đầu.
Nghe , Lý Trình Dã nắm lấy tay tôi, sau đó lạnh lùng với tám người kia:
“Tôi không có quan hệ gì với Lâm Vũ Thi, cũng không quen thân ấy.
Nhưng Trình Trình là tôi.
Làm ơn tự trọng, tôi không muốn thấy ai trong các phiền ấy nữa.”
Lời vừa dứt, tám người kia lập tức đỏ mắt, đầy tức giận.
Tôi lập tức cảnh giác.
Tình huống này tôi quen lắm!
Lần trước, ngay trước khi Hàn Tử Kỳ bị đánh hội đồng, họ cũng ấy bằng ánh mắt như .
Lý Trình Dã muốn giúp tôi thoát khỏi mấy người điên này, tôi không thể để ấy chịu tai họa oan.
Tôi vội đứng chắn trước mặt Lý Trình Dã, mắt chằm chằm họ:
“Các muốn đánh trai tôi, thì phải bước qua xác tôi trước!”
Lời vừa dứt, tám người đối diện càng tức giận, mắt họ như sắp bốc lửa.
Tôi bắt đầu nghi ngờ họ có phải cả đám bị đau mắt đỏ không.
Hàn Tử Kỳ là người tức giận nhất, lần trước bị đánh còn chưa lành hẳn, tay vẫn quấn băng.
Giờ ta tôi và Lý Trình Dã, vẻ mặt như sụp đổ hoàn toàn.
Anh ta lùi hai bước, gào lên đầy bất lực:
“Sao lần trước tôi bị đánh, không bảo vệ tôi?
Trình Trình, hóa ra thực sự không tôi!”
16
Lý Trình Dã , kéo tôi ra sau lưng, dịu dàng :
“Từ khi rời trại trẻ, tôi đã bị bố ném vào quân đội, huấn luyện suốt hơn mười năm.
Yên tâm, họ không phải đối thủ của tôi đâu.”
Tôi nghi ngờ .
Nhưng không ngờ, chưa đầy hai phút sau, tám người đàn ông kia đã bị Lý Trình Dã đánh gục hoàn toàn.
Các người đúng là màu!
Hóa ra chỉ là mấy con hổ giấy, chẳng có ai đánh ra hồn.
Lý Trình Dã chỉnh lại tay áo, quét mắt qua đám người nằm dưới đất, vẫn không hề hấn gì, rồi kéo tôi vào nhà.
Đến nơi, đỏ mặt buông tay tôi, nhẹ giọng:
“Xin lỗi, vừa nãy hơi thất lễ.”
Tôi hào phóng phất tay:
“Vừa rồi may có .”
Anh ngập ngừng một chút, rồi hỏi:
“Mấy người này không phải họ chỉ Lâm Vũ Thi thôi sao?
Sao lại đến tìm em?”
Nghe , tôi cảm thấy cuối cùng mình đã gặp đồng minh.
Liền hỏi :
“Anh cũng quen tám người điên này à?”
17
Tôi và Lý Trình Dã có vô số chuyện để .
Chúng tôi bắt đầu bàn về hội trai cũ của tôi và Lâm Vũ Thi.
Từ lời kể của Lý Trình Dã, tôi mới biết ấy, nhóm trai cũ của tôi và Lâm Vũ Thi đều sống cùng một khu nhà.
Họ từ tiểu học đến trung học đều học chung trường.
Nhưng Lý Trình Dã thấy họ không bình thường, nên rất ít qua lại.
Lý do chính là, nhóm trai cũ của tôi si mê Lâm Vũ Thi, Lâm Vũ Thi lại không thích họ mà thích Lý Trình Dã.
Vì chuyện này, từ nhỏ đến lớn, họ không ít lần chuyện với ấy.
Thường xuyên trách không biết điều, rằng Lâm Vũ Thi đối xử tốt như mà lại thờ ơ, đúng là mù mắt.
Thậm chí, họ nhiều lần ép buộc hoặc dụ dỗ đến với Lâm Vũ Thi.
Đúng kiểu vĩ đại vô tư.
Lúc đầu, Lý Trình Dã khó chịu thì họ một trận.
Sau đó, cảm thấy họ có vấn đề về đầu óc, sợ bị lây bệnh, nên giữ khoảng cách.
Nghe xong, tôi chỉ biết im lặng một lúc lâu.
Đúng là “dầu mỡ” thật.
Nhóm họ và Lâm Vũ Thi đúng là cặp đôi hoàn hảo, ông trời sinh ra để dành cho nhau.
Tôi kể cho Lý Trình Dã nghe lý do mình quen biết họ.
Lúc đó, trại trẻ mồ côi thiếu tiền, gần như không thể duy trì nữa.
Tôi muốn giúp viện trưởng, nên đồng ý thế thân của Từ Mặc Nhiên.
Sau đó, bảy người còn lại cũng tìm đến tôi.
Tôi nghĩ, thế thân cho một người cũng là , cho tám người thì thêm tiền, nên đồng ý luôn.
Nghe xong, Lý Trình Dã áy náy :
“Xin lỗi, mấy năm ở quân đội, tôi không thể trở về kịp, khiến phải chịu khổ.”
Tôi :
“Khổ gì đâu, thật, còn phải cảm ơn họ đã cho tôi cơ hội việc .
Đi ngoài đời chắc chắn không kiếm nhiều tiền như .”
Nghĩ một lúc, tôi buột miệng:
“Không ngờ tôi lại giống Lâm Vũ Thi đến .
Nếu tôi không phải trẻ mồ côi, chắc còn tưởng ấy là chị em ruột của mình.”
Lý Trình Dã nhíu mày, tôi một lúc rồi :
“Không giống lắm, đẹp hơn.”
Nói xong, đỏ mặt nhận ra mình lỡ lời.
18
Lý Trình Dã thực sự rất tốt.
Sợ tôi còn bị họ phiền, nên thường xuyên rủ tôi đi ăn.
Nhưng mỗi lần đưa tôi về nhà, lại hay gặp tám người đó đứng ven đường.
Họ không dám lao vào vì sợ bị đánh, vẫn nghiến răng nghiến lợi chằm chằm.
Cảm giác… thật đáng sợ.
19
Thời gian trôi qua chưa bao lâu, Lâm Vũ Thi lại bất ngờ tìm đến tôi.
Cô ta khinh khỉnh tôi, rồi ném cho tôi tấm thẻ với hai triệu nhân dân tệ, lạnh giọng:
“Trình Trình, đúng là rẻ mạt, chỉ biết bám vào đàn ông của tôi.
Từ tám người đó đến Lý Trình Dã, tiếp cận họ không phải chỉ vì tiền sao?
Tôi đã gặp nhiều loại nghèo như rồi.
Tám người họ tôi, sẽ không cưới .
Nên giờ lại nhắm vào Lý Trình Dã?
Hừ, đừng mơ, nhà họ Lý không đời nào chấp nhận một đứa trẻ mồ côi không gia thế như .
Trong thẻ có hai triệu, cầm lấy rồi rời khỏi thành phố này đi.
Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Lý Trình Dã và tám người kia nữa.”
Tôi tấm thẻ dưới đất, rồi Lâm Vũ Thi.
Trong lòng không khỏi cảm thán, đây chính là sức mạnh của sao?
Lâm Vũ Thi đúng là có hai bộ mặt, mà tám kẻ si mê ta từ nhỏ đến lớn đều không nhận ra.
Tôi chẳng buồn quan tâm, xoay người định bỏ đi.
Ai ngờ, vừa đi ngang qua, ta ngã phịch xuống đất.
Ngay lập tức, từ ven đường, tám người đàn ông lao ra!
Họ vội vàng đỡ Lâm Vũ Thi dậy, sau đó đồng loạt quay sang tôi với ánh mắt giận dữ.
Lâm Vũ Thi lau nước mắt, vẻ mặt đáng thương, giọng nghẹn ngào:
“Xin lỗi chị, em biết chị ghét em vì tám người họ.
Nhưng hôm nay em tìm đến không phải có ác ý gì cả.
Em chỉ nghe trại trẻ mồ côi mà chị lớn lên đang gặp khó khăn, nên muốn gửi ít tiền để giúp…”
Từ Mặc Nhiên chiếc thẻ dưới đất, rồi sang Lâm Vũ Thi với vẻ mặt uất ức, lập tức nổi giận:
“Cô ném tấm lòng tốt của Vũ Thi xuống đất thì thôi đi, còn dám đẩy ngã ấy!
Tôi sao lại quen một người phụ nữ ác độc như chứ!”
Hàn Tử Kỳ cũng tôi đầy chán ghét:
“Cô không phải rất nghèo sao? Vì tiền còn chịu thế thân, giờ Vũ Thi đưa tiền, lại nhớ ra cái gọi là lòng tự trọng đáng thương của mình à?”
Giang Duy Xuyên lạnh lùng :
“Vậy nên, vì ghen tị với Vũ Thi mà giỡn chúng tôi đúng không?
Bạn thấy sao?