1
Tôi là bậc thầy quản lý thời gian.
Quen 8 người trai cùng lúc trong suốt 3 tháng.
Họ không hề phát hiện ra sự tồn tại của nhau, thậm chí còn tưởng mình là người tôi nhất.
Thỉnh thoảng còn cảm thấy phiền vì cảm của tôi, thậm chí chán ghét.
Nhiều lần cảnh cáo tôi, bảo tôi phải hiểu rõ vị trí của mình, đừng nghĩ viển vông.
Buồn thật, tôi chỉ nghĩ viển vông về tiền của họ thôi.
Bạn trai số 1: Từ Mặc Nhiên.
Anh ta là một tổng tài giàu có, cực kỳ phiền phức.
Thích chơi mấy trò kiểu văn phòng.
Mỗi lần hẹn hò đều bắt tôi mặc váy trắng để thư ký.
Giờ nghỉ trưa, còn muốn tôi chơi piano cho ta nghe.
Thật sự rất màu.
Nhưng người vừa ngốc vừa giàu thế này, sao tôi từ chối .
Buổi trưa hẹn gặp.
Tôi mặc váy trắng, trang điểm nhẹ nhàng, để tóc đen dài thẳng, đứng đợi ta trong văn phòng.
Anh ta họp xong quay lại, nhíu mày khó chịu.
Ngay lập tức, tôi với ánh mắt chán ghét:
“Đông Thi bắt chước Tây Thi, dù có giống đến mấy cũng không bằng nổi một sợi tóc của ấy.”
Tôi mỉm lịch sự:
“Anh thích là .”
Đúng là đồ phiền phức, chẳng phải chính cầu như sao?
Nghe tôi , ánh mắt ta càng lạnh hơn.
Không biết trong đầu nghĩ cái gì.
Rồi bảo:
“Tôi cảnh cáo , đừng lòng với tôi. Cả đời này tôi chỉ một mình ấy.”
Được rồi, rồi, biết có “bạch nguyệt quang” rồi.
Tôi tự véo mình một cái, mắt đỏ hoe, bước đến trước cây đàn piano, chơi một bản “Tâm Trạng Bối Rối”.
Nghe một nửa, ta giận dữ đứng lên.
Vẻ mặt thất vọng:
“Quá tệ. Đồ giả thì dù có giống thế nào cũng vẫn là giả.”
Đến giữa buổi hẹn, ta quay người bỏ đi.
Cùng lúc đó, tài khoản của tôi nhận 200.000 tệ.
Nhìn bóng lưng ta, tôi lau nước mắt, mấy câu trái lương tâm:
“Từ Mặc Nhiên, tôi không thèm tiền của !”
Quả nhiên, ta lại lộ vẻ chán ghét.
Lạnh lùng với tôi:
“Nhớ lấy, giữa chúng ta, mãi mãi chỉ có tiền bạc mà thôi.”
Sau đó, chuyển thêm 500.000 tệ vào tài khoản của tôi.
Ô, đúng là cứng đầu.
Tôi thích điều đó!
2
Rời khỏi Từ Mặc Nhiên, tôi lại vội vàng đi gặp người tiếp theo.
Quen 8 người đàn ông, dù là bậc thầy quản lý thời gian cũng bận rộn thật.
Bạn trai số 2: Giang Duy Xuyên.
Anh ta là một giáo sư đại học.
Hôm nay, ấy hẹn tôi đi dạo phố.
Tới trung tâm thương mại, chọn cả chục bộ quần áo, bảo tôi lần lượt thử hết.
Tôi thử nguyên cả buổi chiều, mệt rã rời.
Nhưng vẫn cố nhịn cơn bực mình, mỉm ngọt ngào :
“Anh Xuyên, những bộ đồ này đều tặng em sao? Anh thật tốt, bộ nào em cũng thích hết!”
Nói xong, tôi vui vẻ khoác tay ấy.
Kết quả, ta đứng dậy ngay lập tức, sắc mặt khó chịu, tránh tay tôi.
Anh nhíu mày, lạnh lùng bảo:
“Tôi đã rồi, tôi ghét bất cứ ai ngoài ấy chạm vào tôi!”
Sau đó, đồng hồ, bảo nhân viên gói hết số quần áo lại.
Rồi quay sang với tôi:
“Tôi có việc phải đi trước. Tôi đã chuyển tiền cho rồi, thích bộ nào thì tự đi mua. Nhớ đừng mua đồ giống ấy, tôi ghét người khác mặc giống ấy. Còn nữa, không có việc gì thì đừng nhắn tin hay gọi cho tôi, tôi rất bận.”
Nói xong, quay người bỏ đi.
Cùng lúc đó, tài khoản của tôi nhận thêm 200.000 tệ.
Đúng , tám người trai của tôi đều giống nhau y hệt.
Dù bỏ tiền ra để quen tôi, chỉ giới hạn ở việc ăn uống, trò chuyện và dạo phố.
Họ nhất quyết giữ sự trong sạch cho “bạch nguyệt quang” của mình.
Ngay cả chạm tay cũng không cho phép.
Thật sự…
Tôi thích điều này quá đi mất!
3
Sau khi Giang Duy Xuyên rời đi, tôi vào lịch hẹn.
Người tiếp theo tôi gặp là vào lúc 7 giờ tối.
Đó là trai số 3: Hàn Tử Kỳ.
Anh ta là một đại gia giàu có mới phất, đeo dây chuyền vàng to đùng, khoác áo lông chồn.
Khuôn mặt thì cũng ưa , gu thời trang thì quê một cục.
Hàn Tử Kỳ đã chán ngấy việc “thế thân” rồi.
Hôm nay, ta ra giá một triệu tệ, hẹn tôi và nữ thần của ấy đi ăn tối cùng nhau.
Khi tôi tới, hỏi:
“Cô biết lát nữa phải gì rồi chứ?”
Vì một triệu, tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Chỉ cần xong phi vụ này, tôi đủ tiền dưỡng già và cao chạy xa bay rồi!
Tôi nén cảm giác phấn khích, nhỏ giọng :
“Anh Hàn, em biết mà. Lát nữa em sẽ thể hiện thật tốt, cố gắng nữ thần của ghen. Sau đó, khi hai người đến với nhau, em sẽ biết ý mà rút lui, không phiền hai người đâu.”
Nghe xong, Hàn Tử Kỳ lập tức trừng mắt tôi, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
“Sao? Cô không muốn ở bên tôi à?”
Ô hô!
Tôi lỡ miệng rồi!
Sau ba tháng thế thân, tôi đã quá hiểu mấy gã đàn ông này nghĩ gì rồi.
Tôi liền véo mình một cái, cúi đầu, mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:
“Sao có thể chứ… Em không nỡ rời xa , Hàn. Nếu vẫn còn chút cảm với em, xin đừng đuổi em đi. Em sẽ không phiền hai người, chỉ cần lặng lẽ ở bên cạnh là .”
Lần này trúng phóc rồi.
Sắc mặt Hàn Tử Kỳ bớt lạnh hơn.
Nhưng vẫn với giọng chán ghét, ta :
“Không thể nào! Trái tim tôi mãi mãi trung thành với ấy! Hôm nay tôi sẽ chuyển cho 2 triệu, xong việc thì biến đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Tôi gật đầu đầy luyến tiếc:
“Em hiểu rồi…”
Đúng là đồ ngốc, thật khó chiều!
4
Hàn Tử Kỳ khoác vai tôi, dẫn tới cửa phòng VIP nơi hẹn nữ thần của ta.
Đẩy cửa vào, không khí bỗng chốc yên lặng.
Tôi và Hàn Tử Kỳ chằm chằm vào tám người trong phòng.
Không ngờ trong này, không chỉ có “nữ thần” của Hàn Tử Kỳ mà còn là bảy người trai khác của tôi!
Tôi chết lặng.
Càng không ngờ rằng, “bạch nguyệt quang” của tám người trai tôi hóa ra lại là một người.
Cô đó trông giống tôi đến tám, chín phần.
Giống hệt kiểu tôi thường ăn mặc: váy trắng, tóc dài xõa ngang vai, đôi mắt to long lanh, vẻ ngoài yếu đuối dịu dàng.
Bảo sao… họ thường mặt tôi mà ngẩn ngơ.
Khi tôi còn đang sững sờ, ánh mắt của bảy người trai đổ dồn về phía tôi.
Không, chính xác là đổ dồn về tay của Hàn Tử Kỳ đang ôm eo tôi.
Gương mặt họ tối sầm lại, ánh mắt đầy khó chịu.
Ánh mắt họ tôi như muốn chém tôi ra thành từng mảnh.
Cô bàn tay của Hàn Tử Kỳ đặt trên eo tôi, hơi ngạc nhiên.
Rồi mắt đỏ hoe, vẻ mặt buồn bã, dè dặt hỏi:
“Tử Kỳ, đây là mới của sao?”
Câu của vừa dứt, ánh mắt của bảy người trai tôi lại càng tức giận.
Hàn Tử Kỳ, đúng là vai phụ số một, vừa thấy “nữ thần” rưng rưng nước mắt đã quên hết kế hoạch tỉ mỉ ban đầu.
Anh ta lập tức mềm lòng, mạnh tay đẩy tôi ra, ngay lập tức phủi sạch quan hệ:
“Không phải, tôi không quen ta!”
Tôi ngã sóng soài xuống đất, chẳng ai buồn để ý.
Cô lại tươi như hoa.
Cô ôm lấy cánh tay hai người bên cạnh, nghiêng đầu, giọng ngây thơ vô :
“Các đừng vì em mà cãi nhau nữa mà. Chẳng phải chúng ta đã hứa với nhau rồi sao? Cả đời này em sẽ không tìm trai, như chúng ta chín người có thể mãi mãi là tốt!”
Tôi lồm cồm bò dậy.
Nhìn tám người trai của tôi trao nhau ánh mắt khó chịu, rồi lại chuyển sang ánh mắt đầy thương khi kia.
Cảm giác, khá là hòa hợp đấy chứ.
Tôi đờ người cảnh tượng trước mắt.
Cái quái gì thế này?
Tự dưng tôi thấy mình trước giờ dường như chưa hiểu rõ nghệ thuật “thế thân”.
5
Cô đó tên Lâm Vũ Thi.
Là thanh mai trúc mã với cả tám người bọn họ.
Mặc dù bằng tuổi tôi, ấy khác hẳn tôi – đứa trẻ mồ côi lớn lên từ trại trẻ.
Cô là tiểu thư nhà họ Lâm, cưng chiều như công chúa từ nhỏ.
Tối hôm đó, Hàn Tử Kỳ chuyển cho tôi 5 triệu, gọi là bồi thường vì đã đẩy tôi ngã.
Chuyển tiền xong, ta ra lệnh:
“Cuối tuần đi cùng tôi và Vũ Thi ăn cơm, lần này thất bại rồi.”
Thậm chí còn trách tôi:
“Lúc tôi đẩy , sao không ôm lấy tôi? Lần sau tốt hơn đi, nhớ chưa?”
Nhận tiền xong, tôi chẳng một lời, thẳng tay chặn luôn ta.
Cùng lúc đó, tôi cũng chặn luôn bảy người còn lại.
Xin lỗi nhé.
Tiền tôi kiếm đủ rồi, mấy tự lo mà diễn tiếp đi.
6
Ba ngày sau.
Trước cửa căn nhà trọ tồi tàn tôi đỗ tám chiếc siêu xe.
Lúc đó tôi đang ở chợ mua thịt gà.
Bạn thấy sao?