Nghe Nói Em Vừa [...] – Chương 9

9

"Kỷ Phàm."

"Hả?"

"Anh chưa kết hôn phải không?"

Anh ta ngây người: "Chưa."

Tôi lạnh một tiếng: "Trước giờ em vẫn luôn cho rằng là người gò bó theo khuôn phép."

Kỷ Phàm:?

Tôi quay đầu bỏ đi. Là tôi lầm rồi, ta mà cũng chưa kết hôn mà sinh con.

Bước tiếp theo chẳng lẽ là cưới chạy bầu sao?

Đi vài bước, Kỷ Phàm đuổi theo tôi: "Hạ Mạt Mạt."

"Làm gì?"

Anh ta trông rất xoắn xuýt, dừng một lúc, mới : "Dư Gia độc thân lâu rồi, đã không còn thích hợp bố nữa."

Tôi ngây người. Xoắn xuýt nửa ngày, chỉ với tôi chuyện này? Tôi lại lạnh.

"Vậy thích hợp bố?"

Kỷ Phàm dừng lại, vẻ mặt bắt đầu trở nên rất không tự nhiên. Tôi không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy khó chịu vô cùng. Ngẩng đầu Kỷ Phàm, chua chát : "Anh quả thật thích hợp."

"Rất thích hợp."

"Vô cùng thích hợp."

Dù sao vốn dĩ đã là bố của một đứa bé rồi. Sao có thể không thích hợp chứ?

Sau đó, dưới ánh mắt chăm của tôi, Kỷ Phàm quay đầu đi, lông mi run run, tai đỏ lên.

10

Tôi:?

Anh đỏ mặt cái gì! Tôi không phải đang thật lòng khen ! Thật là tên siêu cấp vô địch tự luyến! Tôi quay đầu bỏ đi.

Buổi tối, tôi nằm xuống, càng nghĩ càng tức.

Tôi có đứa con giả, kết quả Kỷ Phàm lại có đứa con thật?!

Nghĩ , tôi tức giận Điềm Điềm là con tôi, Dư Gia là chồng cũ của tôi, quả thực giống như một đứa ngốc.

Vì chuyện này, ngày hôm sau tôi việc trong trạng thái mê man.

Lúc tan , cùng mấy nữ đồng nghiệp rời đi, đến sảnh lớn, họ lại buôn chuyện, chủ đề lại là Kỷ Phàm.

"Nghe Tiểu Chân nhóm mình hình như thích Kỷ Phàm."

"Chẳng phải ta có con sao, chưa với Tiểu Chân à?"

"Người độc thân cũng có thể đến cửa hàng mẹ và bé mà? Chưa chắc đã mua."

Nghe một lúc, tôi nhịn không xen vào.

"Anh ta có con rồi."

Mọi người quay đầu tôi.

"Anh ta đã là bố rồi." Tôi lại nhấn mạnh một lần.

Mọi người về phía sau tôi, vẻ mặt hơi cứng đờ. Tôi theo bản năng quay đầu lại, liền thấy Kỷ Phàm.

Tôi: ...

Có cần phải cẩu huyết như không?

Kỷ Phàm sa sầm mặt mày, khóe môi mím thành đường thẳng, sải bước đi về phía tôi, trầm giọng : "Đi theo ."

Rõ ràng là đang nén giận. Chẳng lẽ là vì tôi trước mặt mọi người tiết lộ chuyện riêng tư của ta?

Tôi chột dạ, thấp thỏm đi theo. Trước cổng công ty, Kỷ Phàm đột ngột xoay người: "Anh đồng ý với em sao?"

Tôi:?

"Anh còn chưa phải bố của con em." Kỷ Phàm lạnh lùng tôi.

Tôi: "? ? Anh đang ?"

"Chẳng phải em có ý này sao? Nói thích hợp bố, rất thích hợp, vô cùng thích hợp. Sao? Không tìm người đàn ông tử tế, bắt đầu lục thùng rác rồi?"

Tôi đầy đầu dấu hỏi chấm, nén giận: "Anh đừng có suy diễn lung tung. Bản thân không phải có con sao? Ý em là, thích hợp bố của con ."

Vẻ mặt Kỷ Phàm cũng giống tôi, đều là dấu hỏi chấm.

"Anh lấy đâu ra con?" Giọng ta lạnh như băng, "Em sinh cho à?"

Tôi:?

Tôi: "Anh không có con?"

Kỷ Phàm như người thiểu năng: "Không có."

"Vậy nhà sao lại có bỉm, sữa bột?"

Kỷ Phàm nghẹn lời, xoa xoa mũi, không tự nhiên quay đầu đi.

"Họ hàng để quên ở nhà ."

Tôi sững sờ. Hóa ra là . Anh ta không có con.

Tôi bỗng nhiên thả lỏng, ngay cả việc ta vừa mới nổi giận to tiếng với tôi, tôi cũng không so đo nữa.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi xoay người muốn đi, lại nghĩ đến gì đó, dừng lại. Từ sau khi gặp lại, tôi không biết gì về ta hiện tại. Đột nhiên tôi rất muốn biết chuyện liên quan đến ta.

, tôi ngẩng đầu lên, rất ngây thơ hỏi: "Anh có chưa?"

Kỷ Phàm ngây người, cúi đầu tôi một lúc.

"Chưa." Giọng ta hơi khàn.

Tôi "ồ" một tiếng, xoay người muốn đi.

Cánh tay đột nhiên bị ta kéo lại. Tôi khó hiểu quay đầu lại.

Trong mắt Kỷ Phàm là sự bất an hiếm thấy, giọng khàn khàn, lại lặp lại một lần: "Anh không có ."

Anh ta dừng một chút rồi tiếp tục: "Em không có gì muốn với sao?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...