5
Ngày hôm sau, tôi vẫn từ chối lời mời xem phim của "chồng cũ". Lại còn rất tò mò đi hỏi mẹ tôi. Anh chàng đẹp trai đầu óc không bình thường như tại sao vẫn chưa bị người ta lừa bán?
"Dư Gia à..."
Mẹ tôi ấp úng: "Hình như nó đặc biệt thích trẻ con, lúc nào cũng hỏi người khác có muốn sinh con cho nó không, mẹ thấy con chắc chắn có thể chấp nhận ."
Tôi: ...
Hóa ra trong mắt mẹ tôi, tôi đã sớm không còn là người bình thường nữa rồi!!!
Vì dịch bệnh, công ty nhỏ tôi việc trước đó đã sản. Sức khỏe mẹ tôi không tốt, lo lắng sau này không ai chăm sóc tôi, liền ép tôi xem mắt với cường độ cao, mau chóng tìm người gả đi.
Nhưng chuyện , nào phải đến là đến. Ngược lại, người cũ, gặp là gặp???
Tôi ôm Điềm Điềm đi dạo, cố ý đi đường vòng. Kết quả vẫn đụng mặt Kỷ Phàm!!!
Tôi: ...
Anh ta dừng trước mặt tôi, không gì, cũng không rời đi. Chỉ cau mày chằm chằm Điềm Điềm, đột nhiên hỏi: "Em không đi à?"
Tôi ngây người. Hiện tại hình tượng của tôi là bà mẹ đơn thân.
"Mất việc rồi, chuyên tâm ở nhà nuôi con."
Còn kèm thêm điệu bộ giễu cợt: "Cho nên chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào việc tìm người đàn ông tử tế thôi."
Kỷ Phàm ngoài ý muốn không phản bác, chỉ cau mày tôi một lúc, sau đó bỏ đi.
Buổi tối, một người khóa trên đại học lâu rồi không liên lạc đột nhiên liên lạc với tôi. Hỏi tôi có cần công việc không?
Sau đó, ta gửi toàn bộ thông tin công ty, cầu vị trí, mức lương... cho tôi. Vượt ngoài mong đợi, rất phù hợp với cầu của tôi.
Ngày hôm sau, tôi liền gửi sơ yếu lý lịch. Rất nhanh nhận thông báo phỏng vấn, và phỏng vấn thành công.
Vừa vào hai ngày, vừa hay gặp phải bữa tiệc nhỏ của bộ phận. Tôi định nhân cơ hội này quen với đồng nghiệp, liền đi theo.
Địa điểm tụ tập ở một nhà hàng cách công ty không xa. Vừa ngồi xuống, liền nghe thấy mấy nữ đồng nghiệp hào hứng thảo luận.
"Bộ phận nghiên cứu phát triển cũng đến đây tụ tập."
"Quản lý đẹp trai kia có đến không?"
"Đến rồi đến rồi, tôi thấy ta rồi."
Quả nhiên, bất luận lúc nào, trai đẹp luôn là tiêu điểm.
Sau khi bữa tiệc bắt đầu, chủ đề của các nữ đồng nghiệp, từ trai đẹp đến gia đình rồi đến con cái. Tôi hờ hững lắng nghe, không muốn tham gia, chỉ cúi đầu uống rượu.
Đột nhiên, họ chuyển chủ đề sang tôi.
"Mạt Mạt, em kết hôn chưa?"
Tôi vừa muốn "chưa kết hôn, chưa mang thai, cẩu độc thân chính hiệu".
Nhưng phía sau đột nhiên truyền đến tĩnh. Tôi quay đầu lại, liền thấy Kỷ Phàm.
Má nó!!!... Đúng là âm hồn bất tán!
"Kỷ quản lý, đến rồi à?"
Quản lý? Anh chàng đẹp trai quản lý kia, chẳng lẽ là Kỷ Phàm? Nhưng năm đó ta không phải ở công ty này, nhảy việc rồi sao?
Từ ánh mắt sáng rực của mọi người, tôi có câu trả lời. Vài phút sau, các nữ đồng nghiệp lại ý đến tôi.
"Vừa rồi mọi người đang hỏi em kết hôn chưa?"
Kỷ Phàm ở đây, tôi cố ý rất khoa trương: "Em có con hai tuổi rồi, đặc biệt đáng ."
"Thật sao?"
Nữ đồng nghiệp lại hỏi: "Vậy chồng em thế nào?"
Tôi: …???
Tôi biết ấy không có ác ý. Tôi trong mắt mọi người hiện tại là bà mẹ đơn thân!
Bầu không khí nhất thời lạnh đến cực điểm. Tôi cảm giác Kỷ Phàm đang tôi.
Tôi liếm môi, đưa tay muốn cầm ly rượu: "Anh ấy..."
Một bàn tay thon dài nhanh hơn tôi một bước nắm lấy ly rượu, tôi theo bản năng ngẩng đầu lên. Kỷ Phàm cúi đầu tôi, thần sắc ảm đạm.
"Đừng uống rượu nữa, có cho sức khỏe."
6
Bầu không khí yên tĩnh hai giây. Nữ đồng nghiệp bên cạnh kịp thời lên tiếng: "Đúng Mạt Mạt, em uống ít rượu thôi."
Kỷ Phàm như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu chào hỏi với đồng nghiệp khác. Thái độ của ta với tôi rất đặc biệt, mọi người ở đây đều ra , không ai hỏi.
Sau khi chào hỏi một vòng, Kỷ Phàm đi ra ngoài. Tôi thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nghe các nữ đồng nghiệp trò chuyện.
Bữa tiệc kết thúc, tôi chuẩn bị bắt xe về nhà, lại thấy Kỷ Phàm đang đứng đợi ở cửa.
"Anh đưa em về."
Một nữ đồng nghiệp cuối cùng cũng không nhịn : "Mạt Mạt, em quen Kỷ quản lý à?"
Tôi vừa định trả lời, Kỷ Phàm lại giành trước.
"Chúng tôi ở cùng một tiểu khu."
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc, hoặc là đã hiểu rõ của mọi người, tôi bị Kỷ Phàm kéo đi.
Tôi uống không ít rượu, lúc này hai chân hơi mềm nhũn, loạng choạng đi theo sau Kỷ Phàm.
Anh ta lái xe đến, cho nên một giọt rượu cũng không uống. Ngồi vào trong xe, Kỷ Phàm ngồi im, xe cũng không nổ máy.
"Sao không đi?" Tôi hỏi.
Đèn đường chiếu vào trong xe, nửa khuôn mặt góc cạnh của ta sáng tối không đều. Hồi lâu, ta mới mở miệng.
"Anh tưởng em sống rất tốt."
Tim tôi giật thót.
"Em sống rất tốt." Tôi đáp.
Kỷ Phàm không tiếp lời. Tôi cúi đầu thắt dây an toàn, nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng thở dài. Đầu óc sau khi say rượu mơ mơ màng màng, sống mũi đột nhiên hơi cay cay.
"Hạ Mạt Mạt." Kỷ Phàm gọi tôi.
"Sao ?"
"Chăm sóc bản thân cho tốt."
Tôi mím chặt môi.
"Em biết rồi."
Công ty mới cách nhà gần, khoảng thời gian này tôi ở nhà trai, chuẩn bị sau đó chậm rãi tìm nhà. Kỷ Phàm đưa tôi đến cổng tiểu khu, liền lái xe đi vào bãi đậu xe ngầm.
Về đến nhà, tôi chơi với Điềm Điềm một lúc mới vào phòng. Nằm trên giường, tôi chằm chằm màn hình điện thoại, đầu óc rối bời.
Kỷ Phàm hỏi tôi như , chắc là cảm thấy tôi sống không tốt lắm. Cũng đúng, một bà mẹ đơn thân ly hôn còn phải nuôi con nhỏ, trong mắt người đời đúng là sống không tốt.
Tôi đột nhiên thấy hối hận, lúc đó tại sao lại với ta Điềm Điềm là con tôi cơ chứ?
Tôi vùi mặt vào gối. Có lẽ là không muốn cho ta biết, những năm ta rời đi, tôi chưa từng ai nữa.
Bạn thấy sao?