Nghe Nói Em Vừa [...] – Chương 18

18

Ngày hôm sau, tôi bị đánh thức bởi những cuộc gọi liên hồi của Kỷ Phàm.

Cả đêm nhiều giấc mơ, vốn đã không ngủ ngon, tôi cực kỳ cáu kỉnh nghe điện thoại: "Sáng sớm gì thế?"

"Hạ Mạt Mạt, em có còn lương tâm không?"

Câu đầu tiên khiến tôi sững sờ.

"Em gì mà không có lương tâm?"

Anh nghiến răng nghiến lợi: "Ăn sạch sẽ rồi bỏ chạy đấy à?"

Ồ, chuyện này à.

Tôi bình tĩnh : "Tôi còn tưởng không nhớ."

"Làm sao có thể không nhớ?!" Anh hít sâu một hơi, "Ra ngoài."

"Em còn muốn ngủ thêm một lúc nữa."

"Vậy gõ cửa đấy."

Tôi: ...

Tôi rón rén bước ra ngoài. Sắc mặt Kỷ Phàm xanh mét đứng ở ngoài cửa.

Tôi khẽ ho hai tiếng: "Bây giờ cũng biết rồi đấy, Điềm Điềm không phải con tôi, càng không phải con , cho nên không cần phải áy náy tự trách gì cả. Còn chuyện tối qua, cứ coi như một giấc mơ, hai ta chẳng có chuyện gì xảy ra cả."

"Hạ Mạt Mạt." Kỷ Phàm gần như nghiến răng nghiến lợi gọi tên tôi, "Nếu chỉ là hiểu lầm đứa bé là con của , không thể nào thích em, càng không thể sau khi biết sự thật còn với em..."

Nói đến đây, Kỷ Phàm đột nhiên dừng lại. Cánh cửa phía sau mở ra.

Mẹ tôi thò đầu ra với vẻ tò mò: "Mạt Mạt, con đang chuyện với ai đấy?"

Bà nheo mắt lại: "Giám đốc Kỷ?! Sao lại ở đây, mau vào nhà ngồi đi!"

Tôi: ...

Chẳng lẽ bà nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người chúng tôi?

Trong phòng khách, tôi, Kỷ Phàm, mẹ tôi, trai chị dâu và Điềm Điềm, ngồi ngay ngắn chỉnh tề.

Bầu không khí nhất thời vô cùng gượng gạo. Ngón chân tôi bắt đầu "thi công" trên mặt đất.

Mẹ tôi dường như không nhận ra, kéo Kỷ Phàm hỏi han đủ thứ, biết cũng sống trong khu chung cư này, càng thêm nhiệt gấp bội.

Kỷ Phàm uống một ngụm trà, dừng một chút.

"Dì."

“Ơi." Mẹ tôi đáp lại ngọt xớt.

"Thật ra, người trai Mạt Mạt quen hồi còn đi học... là con."

Mẹ tôi sững sờ. Anh trai và chị dâu cũng sững sờ.

Tôi đưa tay ra muốn ngăn Kỷ Phàm tiếp tục , bị mẹ tôi ngăn lại.

"Lúc đó con không biết bố của Mạt Mạt bị bệnh nặng, hơn nữa con vừa mới đi , không dám lơ là, cũng đã bỏ bê con bé... Nhưng bây giờ, con muốn theo đuổi lại Mạt Mạt, mong dì đồng ý."

Lần này đến lượt tôi sững sờ. Tôi cứ tưởng với tính cách của mẹ, bà sẽ nhanh chóng, không chút do dự mà đồng ý.

Nhưng chờ rất lâu, bà vẫn không có phản ứng gì.

Cuối cùng, bà thở dài: "Mạt Mạt nhà tôi là đứa trẻ có khổ cũng thích nuốt vào trong bụng, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ chuyện cảm, những chuyện khác đều chưa từng khiến mẹ phải lo lắng."

Dừng một chút, bà lại : "Mẹ đồng ý hay không cũng chẳng có tác dụng gì, chủ yếu là do biểu hiện của con, còn có ý muốn của Mạt Mạt."

Kỷ Phàm đột nhiên nghiêng đầu tôi. Ánh nắng ngoài cửa sổ vừa hay chiếu vào đáy mắt , ánh sáng vụn vỡ lấp lánh, như chứa đựng vô vàn thâm .

Hơi thở tôi bỗng chốc ngừng lại. Chỉ nghe : "Con biết rồi."

19

Sau ngày hôm đó, Kỷ Phàm bắt đầu theo đuổi tôi. Đúng , là theo đuổi.

Mỗi ngày đều hỏi han ân cần, chu đáo tỉ mỉ. Rất nhanh, đồng nghiệp trong công ty cũng nhận ra sự thân mật giữa hai người chúng tôi.

Mấy nữ đồng nghiệp trước đây hay bàn tán chuyện của Kỷ Phàm xúm lại : "Tối hôm đó giám đốc Kỷ đưa em về nhà, tôi đã cảm thấy có gì đó không đúng, hóa ra là chồng à."

Một người khác phụ họa: "Vậy khi nào thì cho mọi người xem mặt con hai tuổi của hai người đây?"

Tôi: ...

Lời dối tự mình dựng lên, dù có rơi lệ cũng phải nuốt vào bụng. Tôi chỉ có thể đáp lại bằng nụ gượng gạo mà không thất lễ.

Tan , ngồi trong xe Kỷ Phàm, tôi thở dài.

"Sớm biết họ sẽ hiểu lầm hai chúng ta là vợ chồng, còn có một con hai tuổi, lúc đó em đã không bừa rồi."

"Chuyện này dễ thôi." Kỷ Phàm nghiêng đầu tôi, ánh mắt hướng xuống dưới, chằm chằm bụng tôi.

Tôi theo bản năng che bụng lại: "Nhìn gì ?"

Kỷ Phàm quay đầu đi, thẳng về phía trước. Đột nhiên lại hỏi: "Em xem... sẽ có hạt giống nảy mầm không?"

Đầu óc tôi "ầm" một tiếng nổ tung.

"Không thể nào!"

"Ồ."

Bầu không khí im lặng đến kỳ quặc. Tôi vặn mở một chai nước, cố gắng xua tan sự lúng túng.

Kỷ Phàm lại đột nhiên tiến sát lại: "Có một con hai tuổi rồi, sinh thêm đứa nữa nhé?"

20.

Nước đổ hết ra ngoài. Tôi vội vàng tìm khăn giấy, mở ngăn kéo trước xe, thấy một chiếc hộp đóng gói tinh xảo.

"Đây là cái gì?"

"Đừng..."

Kỷ Phàm còn chưa kịp ngăn cản, tôi đã mở ra rồi. Là một chiếc nhẫn.

Tôi: ...

Kỷ Phàm: ...

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...