04
Thẩm Lộ Châu vì chuyện của hội sinh viên mà rời đi sớm.
Tôi từ nhà vệ sinh ra, gặp Lâm Phi ở cửa.
Trên môi ấy có vết cắn, vừa thấy tôi, nước mắt liền rơi lã chã.
"Xin lỗi, Y Y, tớ không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Cậu tha lỗi cho tớ không?"
Tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.
Hất tay ta ra, lấy điện thoại ra hỏi: "Đặt khách sạn hết bao nhiêu tiền, tôi sẽ chuyển khoản cho cậu ."
Lâm Phi ngẩn người, "Y Y... xin lỗi, tớ quên đặt khách sạn cho cậu rồi."
Giọng ấy như có một lớp sương mờ.
Khiến tôi nghĩ rằng, mình nghe nhầm.
Đây vẫn là thân mà tôi đã chân thành đối đãi sao?
Cô ấy từng tự ý rằng sẽ giúp tôi đặt khách sạn.
Bảo tôi chỉ cần mua vé qua đây là .
Kết quả bây giờ lại xảy ra chuyện này.
"Lâm Phi, cậu cố ý phải không?"
Lâm Phi khó xử , "Xin lỗi, lúc đó các phòng gần trường đều hết, thêm vào đó Trần Kỵ cứ đeo bám mãi, tớ quên mất. Hay là tối nay cậu ngủ ở ký túc xá của tớ nhé?"
Tôi không muốn chuyện với ta nữa, quay lưng bước đi.
Lâm Phi lại kéo tôi lại, "Y Y, quên với cậu, Thẩm Lộ Châu có người con mình thích rồi. Vừa rồi ấy... chỉ là giúp cậu giải vây thôi. Đừng suy nghĩ lung tung, tớ sợ cậu lại bị tổn thương."
Nhìn ta thận trọng mà giả tạo, tôi đột nhiên cảm thấy rất phiền, hất tay ấy ra.
Lâm Phi bất ngờ không kịp phản ứng, "yếu ớt" ngã mạnh xuống đất.
Tôi nhếch mép mỉa mai:
"Cậu là con sâu trong bụng Thẩm Lộ Châu à, còn biết ấy nghĩ gì sao?"
Lâm Phi cúi đầu, không gì, hơi thở của ta trở nên gấp gáp hơn.
Trần Kỵ không biết từ đâu lao đến, đẩy mạnh tôi, ôm lấy Lâm Phi đang yếu ớt trong lòng, lạnh lùng :
"Bánh mang đến có xoài à?"
Thấy tôi lạnh lùng ta.
Trần Kỵ nổi giận: "Cô không biết Lâm Phi dị ứng xoài sao? Muốn gi//ết ấy à?"
Lúc đó, tôi mới ngạc nhiên phát hiện môi Lâm Phi tím tái.
Tôi biết ấy dị ứng xoài.
Nhưng xoài, cũng là Lâm Phi cố ý bảo tôi cho vào.
Cô ấy , "Trần Kỵ thích ăn xoài nhất."
Bạn thấy sao?