Tôi: …
Trời đất, mẹ tôi cũng không phải dạng vừa.
“À, con nhầm. Để con vào bếp phụ dì rửa rau nhé.” Tôi cắn răng chạy trốn vào bếp.
Nhưng Song Vãn lại chạy theo.
“Cậu sợ tớ đúng không?” Vừa nhặt rau, cậu ấy vừa chất vấn tôi.
“Nói thừa, cậu không sợ chắc?” Tôi bực mình đáp trả.
Tống Dã từ nhỏ đã là học bá, vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc. Tôi với Song Vãn là hai con học dốt, năm nào trước khai giảng cũng phải thấp thỏm qua chép bài tập của ấy.
Hồi đầu, ấy còn mắng hai đứa, chẳng biết từ khi nào, ấy bắt đầu mắt nhắm mắt mở cho qua.
Chỉ là muốn bám vào đùi lớn thì phải cúi đầu mà bám, nên tôi với Song Vãn lúc nào cũng sợ ấy.
“Thế á? Nhưng tớ thấy cậu sợ hơn bình thường!” Cậu ấy tôi chằm chằm, tôi vội tránh ánh mắt.
“Bình thường thôi, ấy có hung đến mấy thì cũng là trai ruột cậu mà.” Tôi lấp liếm, cố gắng đánh trống lảng.
4
Đến bữa ăn, Tống Dã cuối cùng cũng bước ra từ phòng cùng đám .
Tôi ngồi thu lu ở góc, len lén ấy, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt ấy về phía mình.
Tim tôi bỗng đập loạn xạ, vội vàng cúi đầu, không dám nữa.
Nhưng trong đầu lại hiện ra cảnh tối hôm ấy, ấy cũng dùng đôi mắt mơ màng tỉnh tỉnh mê mê ấy tôi, không lời nào.
Tôi chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn lê người qua bàn ngồi.
Trong suốt bữa ăn, tôi cứ như con rùa rụt cổ, chỉ cúi đầu ăn cơm.
“Lão Tống, chúc mừng sinh nhật nhé!”
“Đây là chút tấm lòng của bọn tớ.”
Các của Tống Dã lần lượt đưa quà cho ấy.
Người gì mà có quan hệ rộng ?
Đang nghĩ ngợi thì Song Vãn bất ngờ đá nhẹ tôi một cái.
“Gì đấy?” Tôi lườm ấy.
“Cậu đừng là quên chuẩn bị quà cho tớ rồi nhé?” Cô ấy hạ giọng .
Tôi thật sự cảm ơn cái giọng “nhỏ nhẹ” trời ban của ấy. Dù cố hạ giọng, cả bàn vẫn nghe rõ mồn một.
Tôi: …
Thật sự không chuẩn bị gì.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp sự lươn lẹo của ấy.
“Anh, đây là quà của Tô Nguyễn tặng . Cô ấy ngại nên không dám đưa thẳng cho .”
Nhờ phúc của ấy, cả bàn người lập tức quay sang tôi.
Tôi cái gói quà trong tay ấy, chẳng phải chính là quà tôi vừa tặng ấy khi nãy sao!
Tôi bái phục độ nhanh trí của ấy, nghĩ đến món đồ bên trong, tôi thật sự muốn gục xuống tại chỗ.
Vì đông người, tôi không tiện giải thích, chỉ có thể cầu trời khấn Phật ấy đừng mở ra, chờ lát nữa tôi sẽ xuống rõ.
“Ơn cảm ơn.” Anh ấy tôi, tim tôi như ngừng đập một nhịp.
Lúc ấy tôi cuối cùng cũng hiểu sức hút của nhan sắc. Chỉ cần khuôn mặt ấy thôi cũng đủ khiến tôi lạc lối.
“Mở ra xem đi!” Ai đó lên tiếng đề nghị.
Tôi: !
Không cần đâu! Làm ơn! Sự hoảng loạn khiến đầu óc tôi trống rỗng.
“Không… không có gì đặc biệt, để lát nữa mở cũng .” Tôi cố gắng cứu vãn.
Nhưng… mọi người đều xúm vào giục ấy mở quà.
Tôi bắt đầu hoảng hốt…
Nếu muốn lấy mạng tôi thì cứ trực tiếp mà lấy, đừng hành hạ tôi như !
Anh ấy không gì, chỉ lẳng lặng cầm gói quà, chọn đúng cái của tôi để mở trước.
Tôi thấy biểu cảm của ấy thay đổi thoáng chốc, sau đó ấy liếc tôi một cái đầy ý nghĩa. Tôi chỉ muốn độn thổ ngay lập tức.
Thật ra bên trong cũng không có gì quá đáng… chỉ là một bộ nội y “đặc biệt”.
“Quà gì thế? Lấy ra cho tụi tôi xem với!”
Mọi người lại bắt đầu ồn ào.
Tôi suýt nữa sặc nước miếng của chính mình.
Lần này không cần tôi phải lo, ấy lập tức đóng hộp lại, bình tĩnh : “Ăn cơm đi.”
Sau đó ấy cầm hộp quà, thản nhiên đứng dậy, mang nó về phòng.
“Nguyễn Nguyễn, cậu tặng gì đấy? Cậu không thấy tớ hơi lạ à?”
“Lạ chỗ nào? Ăn cơm đi.” Tôi thật sự chịu không nổi độ nhạy bén của ấy.
“Anh tớ đỏ cả tai rồi kìa!”
Tôi: !
“Tôi đi vệ sinh chút.” Tôi bỏ đũa xuống, giả vờ đi vệ sinh, thật ra lại vòng qua hành lang, trực tiếp lên phòng của Tống Dã.
5
Tôi gõ nhẹ vài cái lên cửa, hạ giọng: “Tống Dã, là tôi, mở cửa đi.”
“Tôi biết là . Có chuyện gì?” Giọng ấy trầm thấp truyền ra từ phía bên kia cửa, không có vẻ gì muốn mở cửa.
Tôi: ?
Làm cái gì mà phòng thủ như tránh sói dữ thế này…
“Tôi muốn giải thích chút chuyện.” Tôi có hơi lúng túng.
Mấy giây sau, cửa cuối cùng cũng mở ra.
Đứng quá gần, tôi mới nhận ra ấy cao đến mức nào, ngước thôi cũng khiến cổ tôi mỏi nhừ.
“Giải thích gì?” Anh ấy lạnh lùng hỏi, xung quanh tỏa ra áp suất thấp đến đáng sợ.
“À… cái món quà đó, tôi có thể lấy lại không? Để hôm khác tôi tặng .” Tôi vươn tay định lấy lại.
“Biết ngại cơ đấy.” Anh ấy chẳng có vẻ gì định đưa lại cho tôi, “Cô tặng đồ cho người khác xong rồi lại hối hận, muốn lấy lại à?”
“Không phải… cái đó vốn dĩ là để…” là để cho Song Vãn, câu cuối tôi lại không ra. Chẳng hiểu ấy đang tức chuyện gì.
“Chuyện cũng , một nửa rồi lại hối hận?” Đôi mắt đen sâu thẳm của ấy tôi chằm chằm, khiến tôi sởn hết da gà.
Tim tôi chợt hẫng một nhịp.
Tôi không ngốc, ấy đang đến chuyện đó đúng không?
Mặt tôi bắt đầu nóng ran.
“Cô là con , có biết…” Anh ấy định mắng tôi, giữa chừng lại dừng lại, thở dài một hơi: “Sau này đừng tùy tiện tặng mấy thứ đó cho con trai nữa.”
“Nói xong rồi, xuống nhà đi.” Anh ấy vừa vừa đóng cửa lại trước mặt tôi.
Tôi: ?
Giỏi thật, cái đó vốn không phải tặng , tưởng bở ghê.
Tôi tức tối quay xuống nhà.
6
“Nguyễn Nguyễn, cậu đi vệ sinh mà sao lại lên tận lầu trên thế?” Song Vãn không buông tha, hỏi ngay khi tôi vừa quay lại.
“Đừng chọc tớ, đừng nghĩ là sinh nhật cậu thì tớ không dám đánh cậu.” Đang bực mình, tôi trút giận hết lên Song Vãn.
“Gắt à?” Cô ấy đứng cạnh tôi rửa bát, mắt cứ liếc về phía cửa. “Tớ muốn xem cậu gào lên với tớ thử xem.”
“Cậu chắc là em ruột của ấy đấy à?” Tôi lườm ấy. “Mà kể cả có là thật, ấy không tới lượt tớ gào.”
Tôi vừa chịu một bụng ấm ức trên lầu, dám gào với ấy chắc?
“Đừng nản, tớ dù có hung dữ thế nào thì cũng chỉ là hổ giấy thôi. Cậu hét lên, ấy chưa biết chừng lại khóc đấy.”
Khóc? Tống Dã á?
Không đời nào! Cả đời này cũng không thể!
Nhưng… tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng có hơi “xấu xa”.
“Cậu đang ngớ ngẩn gì thế?” Song Vãn huých tay tôi.
“Tớ đang nghĩ cách cậu… khóc.” Tôi cố ý nhấn mạnh chữ “khóc”.
“Ồ ồ ồ, thú vị đó. Nói thử xem, đó có phải từ không?”
“Cậu hiểu mà.” Tôi nhếch mép, tặng ấy một cái đầy ẩn ý.
Chưa dứt lời, trong bếp đã xuất hiện thêm một cái bóng cao lớn.
Tôi chết lặng!
Lại bị Song Vãn gài bẫy, ấy hẳn đã thấy trai ấy đi vào từ trước rồi!
Đáng ghét!
“Sao lại để khách rửa bát?” Tống Dã lấy dao gọt trái cây, trước khi đi còn buông một câu.
“Anh, ấy không phải khách.” Song Vãn phản bác, giọng đầy khó chịu.
Tống Dã không gì thêm, trước khi ra khỏi bếp, ấy tôi với ánh mắt đầy vẻ “bất lực, không dạy nổi”.
Anh ấy xem tôi như người ngoài ư? Từng lời ấy đều toát lên sự khách sáo xa cách. Tôi bất giác thấy hụt hẫng.
“Ê, đừng nghĩ nhiều, tớ có khi chỉ thấy tội nghiệp cậu phải việc ở nhà tớ thôi.” Song Vãn an ủi tôi.
“Thôi đừng nữa.” Tôi cố gắng che giấu sự buồn bã, không tin ấy lại “thương ” tôi như .
Bạn thấy sao?