Thầm ấy nhiều năm, cuối cùng tôi cũng ra tay rồi.
Tối hôm họp lớp, tôi giả vờ say rượu, lột đồ ấy, rồi “ra tay xử lý”.
Nhưng đến nửa chừng, tôi lại hối hận.
Thế là tôi mặc lại quần áo cho ấy, cố gắng phục hồi hiện trường.
Chỉ tiếc là quần áo bị xé hơi rách, dây thắt lưng tôi cũng không cài lại …
Tôi đứng suy nghĩ ba giây bên cạnh ấy, cầu mong rằng sau khi tỉnh lại, ấy sẽ quên hết mấy hành mất nết của tôi.
Sau đó, tôi bỏ chạy, vội vàng bắt chuyến tàu xanh về quê ngay trong đêm.
Trích “Nghe muốn chống lại tôi” – Nam thần lạnh lùng vs Nữ chính hài hước
1
Sáng sớm hôm sau, mẹ tôi thấy tôi mắt thâm quầng đứng trước cửa nhà, giật cả mình:
“Đêm qua đi ăn trộm bò à?”
Tôi run lên một cái. Thực ra là chuyện còn nghiêm trọng hơn ăn trộm bò…
“Mau vào nằm nghỉ đi, đứng đó gì! Đến giờ ăn cơm mẹ gọi.” Mẹ tôi miệng thì dữ dằn lòng thì mềm như đậu phụ, mắng xong vẫn lo gọi tôi vào nhà ăn uống đàng hoàng.
Đầu óc tôi mụ mị, lê thân về phòng nằm một giấc. Ngủ một mạch đến tận chiều, tôi mới bị đói mà tỉnh dậy.
Đầu giường có một hộp cơm, bên cạnh là tờ giấy ghi: “Tỉnh thì ăn cơm, mẹ đi đánh mạt chược rồi, đừng phiền.”
Tôi thực sự nghi ngờ mình có phải con ruột của mẹ không. Gượng ngồi dậy, cố gắng nhét vào miệng vài miếng cơm, chả ăn nổi.
Thái dương thì đau nhói, toàn thân lại nóng hầm hập. Xong rồi!
Tôi lôi ra cái nhiệt kế, quả nhiên, tôi phát sốt. Ngồi ngây người vài giây, tôi lên mạng tra xem có ai bị giống mình không. Nhưng hình như chẳng có ai cả.
Có một đáp án trên mạng rằng vì bị hoảng sợ hoặc lao lực quá độ cũng có thể khiến sức đề kháng giảm, dẫn đến sốt.
Tôi ngẫm lại mọi chuyện, càng nghĩ càng thấy buồn với cái hành tự chuốc khổ vào thân của mình. Sau đó tôi lấy đá từ tủ lạnh ra chườm, vừa vừa lướt tin nhắn trong nhóm lớp.
Ngay lập tức, một dòng tin nhắn hiện lên đập vào mắt:
“Nguyễn Nguyễn, tối qua cậu với trai tớ… thành rồi đúng không?”
Đọc tới đây, tôi dựng hết tóc gáy, lập tức nhắn tin riêng cho Song Vãn, cái miệng nhiều chuyện nhất quả đất:
“Song Vãn! Cậu đăng tin đó trong nhóm á? Nhanh xóa đi!”
“Ơ, tớ đâu có biết. Mà hình như không rút lại rồi.”
“Tớ tặng cậu son Dior mới mua!”
“Thật sự không rút lại .”
“Album có chữ ký của Dịch Dương Thiên Tỷ luôn!”
“Xóa rồi!”
Tôi: …
Dù đã xóa tôi vẫn không yên tâm, cứ chằm chằm vào nhóm nửa tiếng để chắc chắn không có chuyện gì mới yên tâm thở phào.
Nằm lại lên giường, nghĩ về mấy chuyện điên rồ tối qua, tôi càng nghĩ càng thấy hối hận.
Song Vãn là cùng bàn kiêm chị em thân thiết của tôi thời cấp ba.
Cậu ta ngày nào cũng đẩy thuyền tôi với trai cậu ấy, đẩy đến mức mê mẩn. Chuyện tôi thầm Tống Dã, cả trường đều biết, mà nguyên nhân là nhờ phúc của cậu ta.
Tống Dã chính là trai sinh đôi của Song Vãn, cũng là lớp trưởng của lớp tôi thời cấp ba.
Anh ấy vừa đẹp trai, vừa học giỏi, chân lại dài, hồi đó đúng chuẩn nhân vật phong vân trong trường, thư nhận nhiều không đếm xuể.
Mỗi lần nhận thư , Song Vãn lại lén lấy từ chỗ trai, rồi cùng tôi xé toạc hết.
“Làm , trai cậu không giận à?” Tôi hỏi mà trong lòng hơi bất an.
Không đâu, tớ chỉ nghĩ là tụi mình giúp ấy giải quyết phiền phức lớn thôi.” Song Vãn đầy tự tin bảo đảm với tôi.
Kết quả, cảnh tôi xé thư của ấy bị người ta chụp lại, đăng thẳng lên diễn đàn trường, lập tức náo cả trường. Bài đăng ấy còn giật cái tiêu đề: “Nữ sinh nào đó điên cuồng mê mẩn nam thần, không thì quay sang xé thư ấy nhận .”
Song Vãn còn bảo tôi nên cảm ơn cậu ta, vì cuối cùng trai cậu ấy cũng để ý đến tôi.
Quả thật, Tống Dã bắt đầu ý đến tôi. Chỉ có điều, từ đó trở đi, hễ thấy tôi từ xa mười mét, ấy sẽ quay đầu đi hướng khác ngay lập tức.
Trong lớp, dù tôi chỉ ngồi cách ấy một hàng ghế, ấy vẫn phải đi vòng hết nửa lớp để tránh tôi rồi mới quay về chỗ ngồi.
Trong mắt ấy, tôi chắc là một kẻ biến thái mất rồi.
Thế nên, dù thầm thích ấy mấy năm, tôi chưa bao giờ dám đến gần, cũng không liên lạc gì sau khi tốt nghiệp.
Nếu không phải lần họp lớp này, lại thêm chút men say và Song Vãn liên tục xúi giục “chốt đơn” trai cậu ấy, chắc tôi cũng không mấy chuyện điên rồ đến .
Rượu đúng là người!
Nghĩ tới đây, tôi tắt điện thoại rồi đi ngủ. Ngủ chập chờn không biết bao lâu, thì bị tiếng chuông điện thoại của Song Vãn đánh thức.
“Gì nữa đây?” Tôi hơi bực bội.
“Mở cửa.”
Tôi: “?”
“Mau ra mở cửa!” Cậu ấy lại nhấn mạnh.
Lúc này tôi mới tỉnh hẳn, chạy ra mở cửa.
“Cậu trông cái bộ dạng này mà còn dám bảo không xảy ra gì với tớ à?” Song Vãn tôi đầy nghi ngờ.
Tuy trong lòng tôi chột dạ, vẫn cố mạnh miệng: “Tớ tối qua đã về rồi, cách trai cậu cả vạn dặm, tớ gì?”
“Ừ cũng đúng, từ lúc cậu đưa tớ về khách sạn đến lúc về chưa tới nửa tiếng. Tớ tin tớ không yếu tới mức đó.”
Tôi: …
Im lặng. Trong lòng nghĩ: Yếu hơn thế nữa kìa, đến độ thời gian để nhai cũng không đủ.
2
“Tự dưng sao cậu về đây? Không phải đi du lịch à?” Tôi nhanh chóng đổi chủ đề.
“Đừng nhắc nữa, tớ bị cảm nặng, sốt cao, nên tớ quyết định quay về.”
“Sốt á?” Tôi không nhịn , giọng cao vút.
Nói xong tôi vội bịt miệng lại, vẫn không qua ánh mắt tinh tường của Song Vãn: “Cậu kích gì thế? Mặt sao đỏ thế kia?”
“Ngủ trùm chăn thì đỏ thôi, cậu đừng có tay vào!” Tôi gạt tay cậu ấy đang định sờ lên trán mình, sợ bị phát hiện cũng đang sốt.
“Cậu đánh tớ gì!” Song Vãn bực mình rụt tay lại.
“Anh cậu ốm đến thế mà cậu không lo chăm, lại chạy tới đây gì!” Tôi hét lên với cậu ấy. Hét là cách giao tiếp “thân thiện” của bọn tôi.
“Đúng , ấy ốm mà vẫn nhớ bảo tớ mang trả lại cái dây chuyền cho cậu. Thật là rảnh rỗi không đâu!” Nói xong, cậu ấy nhét một túi nhỏ vào tay tôi rồi sập cửa đi thẳng.
Tôi chết lặng. Lúc này mới nhận ra cổ mình lạnh ngắt.
Dây chuyền rơi lúc nào thế này? May mà cậu ấy không nghĩ ngợi gì thêm.
Tiễn cậu ấy đi xong, tôi càng nghĩ càng thấy sai sai. Tống Dã sao biết cái dây chuyền đó là của tôi?
Cái dây chuyền này là lần đầu tiên tôi đeo, cố ý mua để trông “nữ tính” hơn trong buổi họp lớp.
Theo lý mà , Tống Dã cũng là lần đầu tiên thấy tôi đeo nó. Thế thì, hoặc là lúc ăn cơm ấy ngồi tôi cả buổi tối, hoặc là tối qua ấy vốn không say…
Không say?! Tôi giật mình bật dậy khỏi giường.
Thế tức là… ấy tỉnh táo tôi loay hoay cởi cúc áo, tháo thắt lưng, còn nghe hết mấy lời tôi không ra gì?
“Anh đẹp trai quá, cho em hôn một cái, không giận chứ?”
“Em sờ thử một chút, không để bụng nhỉ?”
“Anh nóng quá, để em cởi bớt áo cho , giúp một việc tốt mà, đúng không?”
“Wow, có cơ bụng à? Em dốt toán, để em đếm từng múi nhé?”
…
Thế là mấy câu thoại có một không hai của tôi đều vào tai ấy hết?
Xong rồi! Cho tôi xin chết ngay lập tức đi!
3
Tôi tự giam mình ở nhà, nghiêm túc kiểm điểm suốt ba ngày.
Tôi quyết định… quên hết mấy chuyện mình đã đi!
Nhưng đúng lúc ấy, Song Vãn gọi điện bảo tôi qua nhà ăn cơm.
“Thật lòng mà , gần đây tớ đang giảm cân,” tôi từ chối khéo, thực ra là không muốn đụng mặt trai cậu ấy.
“Cậu bị sao thế? Hôm nay là sinh nhật tớ đấy!” Song Vãn lập tức mắng.
“Sinh nhật cậu cũng là ngày mẹ cậu chịu khổ, cậu còn mặt mũi ăn mừng à?” Tôi tiếp tục chống cự.
“Anh tớ không có ở nhà, ấy qua chỗ thầy hướng dẫn rồi.”
“Thật á? Cậu muốn quà gì? À, mà tớ thích mẹ cậu mấy món đầu thỏ, chân gà rút xương, với thịt kho dưa cải, có thể sắp xếp không?”
“Có hết! Mau lăn qua đây!”
“Rõ ngay!”
Tôi phi như bay vào phòng tắm, gội đầu kiểu chiến đấu trong 10 phút, sấy khô siêu tốc, trang điểm thật đẹp, rồi chọn đại một món quà “tùy ý” trước khi phóng thẳng đến nhà Song Vãn.
Vừa mở cửa, tôi đã đơ người trước căn phòng đầy ắp người.
“Bạn cậu đông thật đấy…” Tôi nghi ngờ quanh, “Toàn mấy người tớ chưa từng gặp.”
Thuyền lật cái rầm.
Cái đồ Song Vãn này lại giấu tôi đi kết , trong khi tôi còn tưởng cậu ấy cũng đơn giống mình.
“Cậu mà quen mới lạ,” cậu ấy kéo tôi vào trong, rồi… khóa cửa? Khóa cửa á?
“Toàn đại học của tớ đấy.”
Tôi: “?”
“Là ý gì? Không phải bảo cậu không có ở nhà à?”
“Anh tớ qua chỗ thầy hướng dẫn thật, lúc nãy vừa về rồi, còn dẫn theo mấy người .” Song Vãn xong với vẻ mặt đầy vô tội.
Chọn mà chơi đúng là quan trọng! Tôi nhét quà vào tay cậu ấy rồi định lỉnh đi.
“Nguyễn Nguyễn qua rồi à, vào đây ngồi chơi đi. Con Vãn, sao cứ đứng chắn cửa thế?”
Là mẹ của Song Vãn.
“Dì ơi, thực ra… hôm nay nhà con cũng mời khách, con chắc…” Tôi bắt đầu bịa chuyện.
“Thế à? Nhưng vừa nãy dì đi chợ gặp mẹ con, bảo mẹ qua đây ăn cơm, mà mẹ con bận đi chơi với đánh bài ở nhà vườn rồi, không qua .”
Bạn thấy sao?