Một sáng tỉnh dậy, tôi đột nhiên phát hiện mình có một siêu năng lực đặc biệt.
Tôi có thể nghe tiếng lòng của người khác.
Trên đường đi , tôi nghe thấy tiếng lòng đau thương của một học sinh tiểu học than thở rằng mình sẽ không bao giờ nữa. Tôi nghe thấy bác tài xế xe buýt hói đầu trong lòng đang ngân nga bài “Yêu Em”. Tôi còn nghe thấy bán bánh cuộn đang lo lắng vì có quá nhiều nhà nên việc thu tiền khiến mệt mỏi…
Khi tôi xách bánh cuộn, đầu óc mơ màng bước vào thang máy, cửa vừa đóng lại thì nhận ra tổng tài nổi tiếng lạnh lùng của công ty đang đứng ngay bên cạnh.
Anh ấy đứng sát bên, từ trên cao xuống tôi.
Tôi rụt rè: “Chào buổi sáng, Tổng giám đốc Thẩm.”
Anh ấy khẽ gật đầu, giữ dáng vẻ điềm tĩnh rồi quay lưng lại phía tôi.
“Trời ơi, ấy vừa chuyện với mình! Cứu với, căng thẳng quá! Cô ấy cứ đáng như , mình thật muốn cưới ấy ngay lập tức!”
1
Từ tầng một đến tầng hai mươi nơi công ty tọa lạc, thang máy chỉ mất 30 giây để tới nơi.
Trong suốt 30 giây đó, tôi buộc phải nghe một màn tỏ nội tâm nồng nhiệt từ Tổng giám đốc Thẩm.
Tôi thật sự chết lặng.
Cả buổi sáng, tôi không thể tập trung việc, chỉ đắm chìm trong cú sốc: “Tổng giám đốc Thẩm thật sự thầm thích tôi.”
Tôi soi gương kiểm tra, xác nhận bản thân không hề bị bà tiên đỡ đầu biến thành công chúa.
Quầng thâm mắt, tóc hai ngày chưa gội hơi bết dầu, giữa trán còn có một cái mụn đỏ to như mắt thứ ba.
Với bộ dạng này, tôi có tài đức gì để Tổng giám đốc thầm mến?
Anh ấy bị mù từ khi nào ?
Không, không, chắc chắn là tôi thiếu ngủ nên tinh thần không bình thường rồi.
Nếu tôi thật sự nghe tiếng lòng người khác, thì bây giờ trong văn phòng có hơn hai mươi người, lẽ ra tai tôi phải ồn ào như cái chợ chứ, sao lại yên tĩnh thế này?
Khi tôi còn đang bị giằng xé giữa hoang mang và ảo tưởng, Tiểu Nhiên bỗng xuất hiện như một vị cứu tinh với ly cà phê trên tay.
“Cục cưng, sao hôm nay trông uể oải thế?”
Tôi không nhớ mình thân với Tiểu Nhiên từ lúc nào. Cô ấy ở văn phòng tổng giám đốc trên tầng trên, tôi là một nhân viên thiết kế ở tầng dưới, công việc chẳng liên quan gì nhau. Nhưng duyên phận thật kỳ lạ, ông trời thường sắp xếp ấy xuất hiện đúng lúc để cứu tôi.
Ví dụ, khi tôi tăng ca đến nửa đêm, ấy gọi đồ ăn giúp tôi. Khi tôi đến kỳ kinh nguyệt lỡ bẩn quần, ấy có váy mới để tôi thay. Khi tôi chán nản, ấy mang trà sữa đến cho tôi.
Như bây giờ, lúc đầu tôi đang choáng váng, ấy xuất hiện như thiên thần, đưa cho tôi một ly Americano đá.
“Cậu đúng là thần thánh của tôi!” Tôi nhận ly cà phê, áp vào mặt, hy vọng nguội cái đầu đang nóng bừng.
“Thật không chịu nổi Tổng giám đốc Thẩm.” Tiếng của Tiểu Nhiên bỗng vang lên.
Tôi ngước lên, ngạc nhiên ấy.
Cô ấy mỉm tôi, môi không hề mấp máy, giọng lại tiếp tục: “Ngày thường quyết đoán bao nhiêu, mà giờ ngay cả việc kẻ thứ ba vì cũng không dám? Còn bắt mình chăm sóc hộ ấy, không sợ người ta tưởng mình là les à?”
Tôi lạnh sống lưng, tròn mắt ấy.
Tiểu Nhiên phì : “Làm gì thế, tớ rồi à?”
Trong lòng ấy lại vang lên: “… Nhưng nếu là San San thì cũng không phải không . Ha ha, ánh mắt ấy trợn lên dễ thương ghê.”
“Tớ có trai rồi nhé.” Tôi vô thức : “Đừng tớ, không có kết quả đâu. Từ chối nhé.”
Tiểu Nhiên lên, đưa tay nhéo má tôi: “Tớ biết cậu có trai rồi mà, thanh mai trúc mã đúng không?”
Cô ấy vẫy tay chào tôi: “Tớ về đây… À đúng rồi, chiều nay có mưa, cậu mang ô chưa?”
“Tớ không mang, trai sẽ đến đón.”
“Thôi rồi, đừng nhét cẩu lương vào miệng tớ nữa, tớ ăn không nổi đâu.” Tiểu Nhiên vừa vừa rời đi.
Nhìn theo bóng lưng ấy, tai tôi vẫn nghe thấy giọng như phù thủy đầy kịch tính trong lòng ấy:
“Nếu cái đồ nhát cáy Thẩm chết tiệt kia không dám hành , tôi sẽ tự ra tay đấy!”
2
Tôi chỉ mất một ngày để hiểu rõ cơ chế sử dụng của năng lực đặc biệt này.
Tôi không bị ép phải nghe tiếng lòng của tất cả mọi người. Chỉ khi tôi thấy ai đó và tập trung vào họ hơn một giây, tôi mới có thể nghe những gì họ đang nghĩ trong đầu.
Điều này có nghĩa là, nếu tôi tập trung việc, không quan tâm đến xung quanh, thì dù ai đó có đứng bên cạnh than vãn về tôi, tôi cũng không biết gì.
Hiểu điều này, tôi bắt đầu thấy siêu năng lực này khá tiện dụng.
Ít nhất từ giờ, mẹ tôi sẽ không còn rằng tôi thiếu EQ nữa.
Tôi vui vẻ hoàn thành công việc, vì buổi tối có hẹn với trai nên tôi chào nhóm trưởng và ra về đúng giờ.
Rời khỏi công ty, bầu trời xám xịt, rõ ràng sắp mưa lớn.
Tôi đứng đợi ở trạm xe buýt cạnh tòa nhà công ty khoảng ba phút thì Hứa Bằng lái xe đến.
Mặc dù chúng tôi gọi là thanh mai trúc mã, thật ra thời gian bên nhau từ nhỏ đến lớn không nhiều. Bố ấy và bố tôi là thân, cùng nhau lập nghiệp từ nhiều năm trước. Hứa Bằng và tôi sinh cách nhau không lâu, suốt những năm qua chỉ gặp nhau một, hai lần mỗi năm.
Mãi đến khi Hứa Bằng du học trở về, lúc đó tôi còn một năm nữa mới tốt nghiệp, hai bên gia đình cảm thấy thời điểm chín muồi nên bắt đầu tác hợp chúng tôi.
Anh ấy là kiểu người nho nhã, đúng gu tôi thích: điềm đạm, lịch sự. Hơn nữa, ấy cũng không xấu trai, gia thế tương xứng với tôi, hai nhà lại hiểu rõ nhau, nên tôi không khó để chấp nhận ấy.
Chiếc xe dừng lại trước mặt tôi. Tôi mở cửa ghế phụ, vừa ngồi vào xe đã định hào hứng kể cho nghe về siêu năng lực của mình thì đột nhiên nghe thấy tiếng lòng của .
“Cô ấy mang thai rồi, phiền thật.”
Tôi sững người, buột miệng hỏi: “Ai?”
Hứa Bằng mỉm dịu dàng, ân cần giúp tôi thắt dây an toàn: “Ai là sao?”
Ồ, hóa ra những gì tôi vừa nghe thấy là tiếng lòng của ấy.
Tôi lắc đầu: “Không có gì, chắc em nghe nhầm.”
Tiếng lòng của Hứa Bằng lại vang lên: “Dù ấy có dáng đẹp, cũng hợp ý mình, sao mình có thể cưới ấy ? Đúng là nằm mơ.”
“Nhanh chóng chi chút tiền giải quyết ta cho xong.”
Ngay lúc đó, ngoài trời đổ mưa như trút.
Xe vừa khởi , tôi lấy lại tinh thần và cầu dừng xe.
“Có chuyện gì ?”
Tôi .
Hứa Bằng vẫn giữ vẻ ngoài lịch thiệp, nho nhã như một quý ông.
Tôi bỗng thấy buồn .
Hai năm nhau, hóa ra tôi chưa từng thực sự hiểu .
“Anh ai mang thai ?” Tôi hỏi.
Sắc mặt Hứa Bằng lập tức thay đổi. Anh ngẩn ra trong một giây, sau đó lấy lại vẻ bình tĩnh: “Em gì ? Anh không hiểu ý em.”
“Tôi đang hỏi, người mà thấy dáng đẹp, hợp nhau, bị mang thai là ai?”
Lần này, Hứa Bằng hoàn toàn đơ ra.
Biểu cảm của lên tất cả. Tôi không nghe nhầm.
Tôi mở cửa xe, bước xuống giữa cơn mưa tầm tã.
Hứa Bằng hoảng hốt, nghiêng người muốn kéo tôi lại, bị dây an toàn giữ chặt, chỉ kịp nắm lấy túi xách của tôi.
“San San, nghe giải thích!”
Giải thích gì chứ?
Chúng ta sắp đính hôn, mà lại người khác mang thai?
Nghe giọng điệu của khi trong lòng, chuyện này chắc chắn không chỉ xảy ra một lần!
Mưa không ngừng rơi, không khí chẳng hề dễ chịu.
Tôi bảo buông tay, không chịu. Tức giận, tôi tháo túi khỏi người, ném vào trong xe, đóng cửa cái rầm rồi quay lưng bỏ đi.
Đi mà chết đi, đồ cẩu tra nam!
3
Xuống xe mười phút, tôi đã bắt đầu hối hận.
Trời mưa quá lớn, mà hôm nay tôi lại mặc một chiếc áo sơ mi chiffon trắng. Bị mưa tạt ướt hết, cả người trông chẳng khác gì đang mặc áo xuyên thấu.
Đang giờ cao điểm tan tầm, người chờ mưa tạnh dưới tòa nhà công ty càng đông hơn cả trong tàu điện ngầm. Tôi chỉ đứng một chút đã cảm nhận vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình.
“Màu hồng!”
“Haha, là màu hồng kìa.”
“Màu hồng, điểm cộng!”
Tôi thực sự không muốn biết các người nghĩ “màu hồng” là gì!
Quá xấu hổ.
Tôi muốn bắt xe đi ngay lập tức, khi sờ vào túi thì mới nhớ ra điện thoại đang ở trong chiếc túi xách mà tôi đã vứt lại trên xe của Hứa Bằng.
Mệt mỏi quá, trời ơi, kết thúc luôn đi.
Tôi nghiến răng, cúi đầu lao vào cơn mưa xối xả.
Mưa lớn quá mức.
Ngay cả trận mưa hôm Y Bình đòi tiền bố cũng không lớn bằng hôm nay.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc sốt và xin nghỉ ngày mai, bỗng nhiên đầu tôi tối lại. Tiếng mưa tạt lộp độp vang lên trên mặt ô.
Tôi ngẩng đầu, ngạc nhiên khi thấy người đang che ô cho mình lại là Thẩm Thời Tu.
Anh ấy đứng cách tôi khá xa, một nửa người bị mưa ướt, mắt không liếc ngang liếc dọc, biểu cảm lạnh lùng như thể việc này chỉ là tiện tay giúp.
Bạn thấy sao?