Nghe Lén Tiếng Lòng [...] – Chương 8

Từ khi tôi và Tạ Dữ có thể đọc suy nghĩ của nhau, khoảng cách giữa chúng tôi dường như cũng biến mất. Giờ đây, thậm chí chỉ cần nghĩ trong đầu là tôi đã hiểu muốn gì. 

Đúng là số phận của kẻ nô dịch, đến khả năng tâm linh tương thông cũng thuộc về sếp.

Buổi trưa, có đồng nghiệp đặt trà sữa cho cả phòng, tôi đi ngang qua và nhét cho một cốc. Có người bật hỏi:

 "Ơ? Tiểu Chu, sao cậu đặt cho An An khác hẳn bọn tôi thế?"

Nhìn cốc dương chi cam lộ trong tay, tôi nhận ra rằng cốc trà của tôi khác với những món đồ uống của mọi người. Chu Thời ngượng, gãi tai đỏ ửng và không giải thích, đôi mắt cún con của cậu ta cụp xuống đầy ngại ngùng.

Cốc trà sữa nóng trên tay khiến tôi bối rối. Chu Thời vừa mới đến công ty hai ngày, chắc cậu ta chưa đọc qua sổ tay nhân viên. Yêu đương trong công ty sẽ bị Tạ Dữ đá bay ra ngoài ngay.

"Lâm An An! Vào phòng việc của tôi một lát! "

Nghĩ đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến ngay. Giọng Tạ Dữ như tiếng sét vang bên tai tôi. Tôi vừa xoay người thì nhận ra ấy đã đứng ngay cửa phòng, gương mặt đầy vẻ khó chịu.

"Tưới mấy cây hoa này đi." Tạ Dữ chỉ vào chậu hoa trông héo rũ trên bàn việc.

Gọi tôi gấp chỉ để việc này sao? Hơn nữa, chẳng phải chậu hoa này bình thường đều tưới bằng... cà phê thừa sao?

 'Có ý kiến gì à?'

Làm nô dịch thì phải đi thôi. Đã dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Tôi nghe tiếng khẽ vang lên bên tai, khiến lỗ tai hơi tê dại. Không muốn thừa nhận giọng của Tạ Dữ thật êm tai.

***

Chiều tối, trời bắt đầu nổi giông, tôi loay hoay buồn phiền, không biết phải đến tàu điện ngầm như thế nào. Đúng lúc đó, Chu Thời xuất hiện, ánh mắt sáng lên khi thấy tôi.

 "Chị Lâm, chị không mang ô sao? Để em đưa chị về."

 Cậu ta rạng rỡ, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, cả người toát lên vẻ ngây thơ pha chút ngốc nghếch.

'Từ chối đi.' 

Tôi vừa nghe tiếng thì quay sang, thấy một chiếc Maybach màu đen từ từ dừng lại bên lề đường. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Dữ:

 "Lên xe."

Hôm nay ấy tự lái xe. Tôi đắn đo một chút rồi mở cửa ghế phụ. Chu Thời cũng vui vẻ chuẩn bị lên xe Tạ Dữ nhanh chóng khóa cửa lại.

Đồ hẹp hòi!

 Tạ Dữ quay sang với Chu Thời:

 "Không tiện đường, cậu gọi xe đi, tôi sẽ trả tiền."

Thật ra, tôi và Tạ Dữ sống ở hai đầu thành phố, sao lại có thể gọi là "thuận đường"? 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...