Tạ Dữ vừa bị Lâm An An cắn gặm không thương tiếc, cuối cùng cũng chờ lúc yên vị. Anh chỉnh lại nhiệt độ điều hòa, đắp chăn cho rồi lặng lẽ mang theo dấu răng trên mũi về nhà. Đã 11 giờ đêm.
Căn nhà tối om. Anh tháo bộ âu phục màu xám tro nhăn nhúm, vứt tùy tiện ở huyền quan. Trong phòng khách đơn giản chỉ có một chiếc bình lớn, bên trong là con rắn nhỏ màu đen, lớp vảy của nó phản chiếu ánh sáng nhạt, đang thò đầu lè lưỡi.
"Tao về muộn." Tạ Dữ , giọng hơi mệt.
Con rắn nhỏ lè lưỡi hai lần, như thể đáp lời.
"Chẳng có gì tốt đẹp cả, vốn dĩ tao không thích ta. Nếu không vì có hợp tác với Thẩm gia, tao đã chẳng lãng phí thời gian."
Sau khi chuẩn bị thức ăn cho con rắn, nó lập tức quay đầu chui vào bình, chẳng thèm quan tâm con người đang gì.
"Nhưng mà, Lâm An An cũng rất đáng ."
Tiếng thông báo WeChat vang lên liên tiếp:
"Tạ Dữ, con cư xử như với Thẩm Nghiên, mẹ sao đối mặt với dì Thẩm đây?"
"Sau này hai đứa hẹn hò, đều tốt cho cả hai nhà."
"Còn nữa, con đi xem mắt mà cũng dẫn theo khác là sao?"
Tạ Dữ nhếch mép lạnh. Không chút do dự, lựa chọn bao che. Kể từ khi Tạ Dập – đứa con yếu kém của nhà họ Tạ – ra đời, Tạ Dữ đã mặc nhiên bị coi là vật hy sinh cho tương lai sáng lạn của gia tộc. Anh từng bước dựa vào năng lực của mình để vực dậy công ty gia đình từ bờ vực sản, không ngừng phát triển nó.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, từng hàng xe đông đúc di chuyển dưới lòng đường, bên trong phòng vẫn chìm trong bóng tối.
Trong tâm trí Tạ Dữ chợt hiện lên đôi mắt trong veo của Lâm An An, khuôn mặt đỏ bừng vì rượu, đôi môi căng mọng.
Anh chạm vào dấu răng trên mũi, nhớ lại giọng lanh lảnh, hoạt bát của .
***
Sáng sớm thức dậy, đầu tôi đau như búa bổ. Những ký ức vụn vặt chợt hiện lên, giáng một đòn mạnh vào tâm trí.
Toang rồi, tài xế cho sếp mà mình lại uống say. Còn xằng bậy, đòi bao nuôi ta với 7500 tệ và... muốn ngủ với ấy! Liệu có bị đuổi việc không, và nếu có thì có bồi thường không nhỉ?
Tôi thấp thỏm quẹt thẻ vào công ty, vừa bước vào phòng đã thấy trên sống mũi thẳng tắp của Tạ Dữ có dấu răng rõ mồn một.
Rượu đúng là người, tối qua mình dũng mãnh thật!
"Tạ tổng, về chuyện tối qua..."
"7500 để bao nuôi tôi?" Tạ Dữ nhướng mày.
"Tôi có thể tăng lên 8000.” Tôi thốt ra rồi ngay lập tức hối hận.
Cứu mạng! Mình dám mở miệng chuyện bao nuôi với sếp. Chắc trong lòng Tạ Dữ nghĩ mình là kẻ háo sắc rồi. Dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể gột sạch .
Bạn thấy sao?