Khi Tạ Dữ phát hiện có thể nghe suy nghĩ của thư ký mới tới không lâu, vừa mang đến cho một tách cà phê vô cùng khó uống.
Vừa nhấp một ngụm, Tạ Dữ lập tức cảm giác vị giác của mình bị tấn công nặng nề, như thể không còn đang việc nữa mà bị lôi xuống chuồng lợn cùng với những heo con để uống nước cám lợn.
Vậy mà, Lâm An An vẫn mở to đôi mắt trong sáng vô tội, ngơ ngác . Anh vốn định nổi giận khi bắt gặp ánh mắt đó, cơn giận kỳ lạ tan biến không dấu vết.
Anh phẩy tay bảo quay lại việc.
'Cà phê thực sự tệ đến sao? Tư bản khó tính thật.'
Tạ Dữ ngẩng lên, dù Lâm An An đã ra ngoài vẫn nghe thấy giọng trong đầu.
'Chuyện gì thế này? Để mình hỏi lại xem.'
Ngay lúc đó, giọng của Lâm An An lại vang lên, hòa cùng tiếng bước chân khi quay lại hỏi:
"Tạ tổng, có cần tôi pha lại tách cà phê khác không?"
Nhớ đến vị cà phê lúc nãy, Tạ Dữ cảm thấy rùng mình, vội vàng đáp:
"Không cần."
Khi rời đi, Tạ Dữ bắt đầu suy nghĩ, hóa ra kỹ năng này có giới hạn về khoảng cách. Nếu ra khỏi phạm vi nhất định thì sẽ không nghe thấy . Dù , nghĩ, kỹ năng này cũng chẳng có ích mấy. Ước gì mình có thể nghe kế hoạch quý sau của lão Trương bên công ty đối thủ thì tốt hơn.
Một lúc sau, Tạ Dữ nhận ra rằng, bề ngoài thì Lâm An An tỏ ra dịu dàng, lịch sự nội tâm lại hoang dại hơn nhiều:
'Xem lịch trình của sếp xong rồi, hoàn thành công việc hết rồi, giờ là thời gian đi lướt mạng!'
'Hahaha, cái này hài thật, đúng kiểu c.h.ế.t vì xã hội mà. Táo này ăn ngon thật.'
'CP của mình là thật đấy nha haha.'
'À, nhớ rồi, lần trước thấy sếp mở khóa quần, phải lên Douban đăng bài nặc danh mới .'
'Lễ hỏa táng tới rồi đây! May mắn ngồi thang máy chung với sếp và phát hiện ra ấy chưa kéo khóa quần. Đã thế quần lót còn có hình vịt vàng nữa…'
Tạ Dữ không thể chịu nổi nữa, lập tức bước nhanh ra khỏi phòng việc, đi tới chỗ Lâm An An. Anh gõ lên máy tính của – lúc này đã nhanh chóng chuyển về giao diện công việc – rồi nhắc nhở:
"Trong giờ việc, không việc riêng."
"Vâng, Tạ."
Lâm An An mỉm trả lời, nụ của trông rất ngọt ngào.
Tạ Dữ nghiến răng, nếu không phải bị bắt gặp thì ai mà ngờ suýt nữa đã "hỏa táng" trên mạng.
Đi khoảng năm mét, Tạ Dữ lại nghe thấy giọng buồn bã của Lâm An An:
'Hu hu, bị bắt gặp lướt mạng rồi.'
'Đúng là sếp tồi, sao ở trong văn phòng mà cũng phát hiện ra mình lướt mạng chứ?'
'Anh ta hung dữ quá đi.'
Khi Tạ Dữ đang tự hỏi liệu mình có quá nghiêm khắc không, lại nghe thêm một câu:
'Đáng ghét, mình muốn ‘nuốt’ ta quá.'
“Nuốt” là gì? Ý là sao?
Tạ Dữ không hiểu hết cái tinh hoa của từ lóng "nuốt" trên mạng này, suy nghĩ của bắt đầu trôi dần về một hướng khác.
Không lẽ… ấy đã mình rồi sao?
Trong lòng Tạ Dữ bỗng có chút vui sướng.
Anh nghĩ mình vẫn còn đầy sức hút rõ ràng không phải là người dễ tiếp cận.
Lâm An An ngoan ngoãn trong đầu lại toàn là những suy nghĩ kỳ quặc. Nghĩ , Tạ Dữ khẽ ho một tiếng, cố gắng kiềm chế nụ .
Có lẽ nên cho thư ký này một cơ hội tiếp cận mình trước đã.
Nhưng tuyệt đối không để ấy “nuốt” mình!
Bạn thấy sao?