Nghe Lén Tiếng Lòng [...] – Chương 10

Sáng hôm sau, sếp bị ốm do mắc mưa.

“Lâm An An, mang thuốc đến đây cho tôi.”

Giọng khàn đặc... vẫn quyến rũ như thường lệ.

Thuốc gì? Anh lại không trả lời.

Không còn cách nào, tôi đành ghé qua hiệu thuốc mua vài loại thuốc cảm thông thường. Khi đến cổng nhà Tạ Dữ, tôi ấn chuông mấy lần không có ai đáp lại. Không lẽ ấy đã ngất rồi sao?

Tôi thử nhập mật mã mà từng cho tôi khi nhờ tôi lấy đồ hộ. Cửa mở ra, bên trong phòng khách, con rắn nhỏ màu đen từ chiếc bể thủy tinh ló ra, thè lưỡi “xì xì” tôi.

Gương mặt Tạ Dữ đỏ ửng, đôi mắt hé mở, thấy tôi rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp. 

Đây là lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ yếu ớt của Tạ Dữ, khác hẳn với vẻ ngoài tư bản lạnh lùng thường ngày. Nhìn bây giờ như một mỹ nam đang say ngủ, khiến tôi không khỏi xót xa.

"Cần đi bệnh viện không?" Tôi khẽ hỏi.

"Hừ hừ."

?

May thay, tôi có thể nghe lòng rằng:

'Không cần đi bệnh viện.'

Anh đã sốt đến mê man rồi mà vẫn không chịu đi. Tôi thử đỡ Tạ Dữ dậy đã đánh giá quá thấp sức nặng của . Kết quả, cả hai ngã nhào xuống thảm, Tạ Dữ mở mắt tôi, vẻ ai oán.

'Gọi cho bác sĩ Tần.'

Tôi bị Tạ Dữ đè lên, chóp mũi chạm vào má tôi, hai tay tôi vô ôm lấy eo . Dáng người ấy thật đẹp. Tôi định đẩy ra chạm vào làn da nóng hổi của , tôi lại do dự. Thôi bỏ qua, không nên chấp với người đang ốm.

Khi bác sĩ Tần đến, cảnh tượng tôi và Tạ Dữ nằm đè lên nhau, ông chỉ biết lắc đầu lau mồ hôi. Sau một hồi giằng co cả buổi sáng, cuối cùng Tạ Dữ cũng đỡ sốt. 

Tôi chủ vào bếp nấu cháo cho . Tuy nhiên, do canh lửa không chuẩn nên cháo hơi cháy. Tôi lặng lẽ đổ phần cháy xuống dưới, tự an ủi mình là không ai phát hiện.

Nhìn bát cháo tôi đưa ra, mặt Tạ Dữ hơi nhăn lại, trong lòng thầm nghĩ:

'Lâm An An, chắc xuất thân từ gia đình nuôi heo chuyên nghiệp.'

Dù chê bai vẫn cau mày ăn hết. Vừa ăn vừa âm thầm rên rỉ, khiến tôi có chút áy náy vì đã "hành hạ" bệnh nhân.

Sau khi chăm sóc xong, tôi vốn định rời đi. Nhưng ánh mắt bình thản của Tạ Dữ lại chứa đựng chút gì đó lạ lùng. Ma xui quỷ khiến, tôi hỏi : "Có cần em ở lại không?"

"Ừ."

Anh không nghĩ gì thêm, chỉ có một tiếng "đinh" vang lên trong lòng, như khúc nhạc buồn đang dần chuyển sang vui.

Điều tôi không ngờ là dù đang ốm, Tạ Dữ vẫn tiếp tục việc. Đúng là không hổ danh sếp lớn. Anh bảo tôi ngồi cạnh, không cần phải gì. Vậy là tôi có một lý do chính đáng để "nghỉ ngơi" cũng không dám điều gì quá đáng.

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...