Nghe Lén Tiếng Lòng [...] – Chương 1

Khi tôi phát hiện mình có thể nghe thấy suy nghĩ của sếp, ta vừa uống một ngụm cà phê mà tôi mang tới. 

Sau đó, nhíu mày, đặt ly cà phê qua một bên và tiếp tục xem tài liệu.  

'Tệ thật, như nước cám lợn , cái quái gì đây?'  

Tôi ngơ ngác. Rõ ràng sếp không hề mở miệng, sao tôi lại nghe tiếng của ?  

Sếp ngẩng lên tôi một cái, ánh mắt rõ ràng đang biểu thì:  

Sao còn đứng đó? Không có việc gì à? 

Việc tôi có thể hiểu ý chính xác như hẳn là vì trong lòng cũng đang nghĩ:  

'Còn đứng ngây ra đó gì? Nhìn tôi trẻ trung, đẹp trai, lại có tiền nên mê mẩn rồi à? Trông cũng khá đấy việc thì chẳng ra gì.'  

Tôi lập tức dời mắt đi.  

Anh bảo ai là "không ra gì" chứ!  

Khi bước ra ngoài, tiếng trong đầu tôi cũng biến mất. Lẽ nào kỹ năng này có giới hạn về khoảng cách? Để kiểm chứng, tôi lấy hết can đảm xoay nắm cửa, hé đầu vào hỏi:  

"Sếp có cần tôi pha lại một tách cà phê khác không?"  

"Không cần."  

Nhưng rõ ràng trong lòng ghét bỏ cà phê này đến phát ốm!  

'Chỉ nghĩ tới đã muốn ói rồi.'  

Thì ra là . Tôi lặng lẽ rút lui. 

Đúng là đồ khó chiều!  

Là một nhân viên chỉ nhận lương tám nghìn tệ mỗi tháng, tôi nghiến răng chịu đựng và quyết định phải học cách pha cà phê giỏi hơn.  

Bây giờ tôi không còn là một nhân viên quèn nữa, mà là một "nhân viên cấp cao" hiểu rõ lòng dạ sếp mình, không bao giờ nịnh sai chỗ. Chỉ cần nịnh đúng, thì tiền thưởng không phải nằm trong tầm tay rồi sao?  

'Lại phải đi xem mắt, phiền phức c.h.ế.t đi .'  

Không ngờ sếp cũng phiền lòng vì chuyện xem mắt. Tôi đứng cạnh chờ ký xong tài liệu, tai căng ra để hóng chuyện.  

'Chán thật, tiểu thư nhà họ Thẩm và thư ký Lâm cộng lại chắc có 199 mưu kế trong đầu.'  

'Thẩm Nghiên 200 mưu kế, còn Lâm An An thì không có chút đầu óc nào.'  

Nghe đến tên mình, tôi cứng đờ, duy trì nụ giả tạo, thầm nhẩm trong đầu thần chú "vì lương, vì lương".  

Trong lúc ký tài liệu, tâm trí của Tạ Dữ vẫn đầy ắp những suy nghĩ phong phú, có thể kể một câu chuyện hài độc thoại:  

'Thẩm Nghiên thích ăn gì ấy nhỉ? Mặc kệ đi, dù sao hai chúng tôi cũng không thể thành đôi.'  

'Tối nay mình muốn ăn đồ Tây, lát nữa bảo Lâm An An đặt bàn.'  

'Lâm An An đứng đây đếm mây à, sao ngơ ngẩn thế?'  

'Son môi bị lem rồi, không lẽ đang hẹn hò trong công ty? Đừng để tôi phát hiện!'  

Anh cứ tiếp tục mắng tôi trong lòng.  

Dù vẻ ngoài Tạ Dữ lạnh lùng, không ai ngờ trong lòng lại nhiều như . Nghe nhắc đến son môi, tôi suýt đưa tay lên lau miệng ngay khi vừa tay, tôi kịp dừng lại. 

Thật may mắn. 

Dù Tạ Dữ không thể tưởng tượng chuyện tôi có thể đọc suy nghĩ tính cách cẩn thận của tôi không cho phép lộ ra dấu vết nào.  

"Lâm An An Tạ Dữ ký xong tài liệu rồi đưa cho tôi, "tối nay tôi có một cuộc hẹn, giúp tôi sắp xếp đi."  

"Vâng tôi mỉm lịch sự, "Đặt bàn ở nhà hàng Tây không ạ?"  

"Được Tạ Dữ một cách thờ ơ.  

Nhưng trong lòng lại khen ngợi:  

'Thông minh rồi đấy.'  

Ha, đàn ông ạ, tôi có thể đọc suy nghĩ của nên liệu có thể thoát khỏi tay tôi không?  

"Tôi có cần lưu ý điều gì khi đặt chỗ cho buổi hẹn của với Th… bạn không?" Tôi suýt nữa ra tên Thẩm Nghiên.  

Tạ Dữ liếc tôi, giọng điềm tĩnh:  

"Thẩm Nghiên không kiêng kỵ gì, cứ lo liệu là ."  

Nếu không phải tai tôi nghe thấy đầy những lời than phiền liên tục trong đầu , tôi chắc chắn đã tin bộ mặt nghiêm túc này.  

'Vẫn còn ngốc nghếch, chuyện thì lủng củng.'  

'Thẩm Nghiên kiêng cái gì nhỉ... Mặc kệ đi, dù sao chúng tôi cũng không hợp.'  

'Chỉ muốn về nhà ngủ, có khi nào Lâm An An biến thành đàn ông để đi xem mắt thay mình không nhỉ?'  

Đồ tư bản đáng ghét! Không chỉ bóc lột sức lao của tôi trong giờ việc mà đến khi tan ca cũng muốn tôi thêm sao?  

Tôi trong lòng thì đang đ.â.m kim vào hình nhân của Tạ Dữ.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...