Nữ giả nam trang chạy đến thanh lâu, còn ra một loạt bài thơ tuyệt tác.
Trở thành người vô cùng săn đón. Tung hô nàng là tài nữ.
Kỳ nữ.
Không câu nệ vào thế tục tiểu tiết.
Hoàng thượng vô cùng vui mừng.
Vô số châu báu đồ trang sức, một rương, lại một rương ban thưởng đến cung của nàng ta.
Nhưng trong lòng Hoàng thượng lại vô cùng oán hận.
【 Nàng ta không sợ Lý Bạch đội mồ sống dậy, kéo nàng ta uống rượu chung à. 】
【 Thật là phiền !Tiền của trẫm ! Huhu đau lòng quá. 】
【 Ahh ! Nàng ta còn muốn gì nữa! Nàng ta thế mà muốn câu dẫn trẫm ! Ngoại trừ hoàng hậu, trẫm không muốn ai nữa đâu !】
Tất cả mọi người đều cho rằng ta thất sủng.
Hướng gió trong cung cũng thay đổi.
Có đồ gì tốt đều mang tới nịnh nọt Lâm Cẩm Sắt.
Thanh Đề, người luôn tỉnh táo và bình tĩnh, cũng mất đi sự bình tĩnh đó. Lo lắng ta.
" Nương nương, người đừng khổ sở, bệ hạ nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý."
Khi Thanh Đề câu này, muội ấy còn không dám ngước lên ta.
Nàng cũng biết.
Ta khả năng thật sự bị thất sủng rồi.
Hôm nay là mười lăm.
Ngày cố định mà Hoàng thượng sẽ tới cung của ta.
Thanh Đề đã chuẩn bị mọi thứ tốt nhất.
Mãi cho đến đêm khuya.
Hoàng thượng cũng không đến.
Ta đoán rằng, Hoàng thượng hẳn đã nghỉ lại trong cung của quý phi, sai Thanh Đề tắt đèn, chuẩn bị ngủ.
Cho đến khi cửa sổ mở ra một lần nữa.
Hoàng thượng trèo vào.
【 Vợ ! Trẫm tới rồi đây!】
【 Hoàng hậu của trẫm thật xinh đẹp !Muốn ngủ cùng nàng quá. 】
【 Thật là phiền, khi nào giá trị hảo cảm mới là 100% , trẫm mỗi ngày đều cùng Hoàng hậu ôm ôm . 】
Ta: 「……」
Hoàng thượng cắn môi ta "Đừng giả bộ, trẫm biết nàng chưa ngủ."
Ta mở mắt ra, hắn.
【 Tại sao Hoàng hậu không chuyện !Thậc đáng sợ !Chắc nàng còn đang giận ta, nàng đang ghen !hi hi!】
"Hừm, hôm nay là mười lăm. "
【 Không phải trẫm muốn tới, là quy định của hoàng thất !】
Nếu không phải ngữ điệu của hắn tràn đầy vui vẻ, ta còn tưởng rằng hắn rất bất mãn.
Nhưng mà.
Hoàng thượng chưa bao giờ những gì mà hắn không thích, hắn đã chán ghét Lâm Cẩm Sắt như , tại sao muốn mang nàng về hoàng cung.
" Chuyện của quý phi là sao ?"
【 Hoàng hậu đang ghen ! Nàng quả nhiên quan tâm trẫm. 】
【 Trẫm có nên mọi chuyện với nàng không ?Nhỡ dọa sợ nàng thì phải sao ?】
9.
" Trẫm thấy nàng ấy thú vị. "
Hoàng thượng ngoài miệng không .
Nhưng ta đã biết những gì ta cần biết.
Lâm Cẩm Sắt trên người có một đồ vật gọi là hệ thống.
Mục tiêu của hệ thống là để Lâm Cẩm sắt công lược Hoàng đế, đồng thời phải nhận của Hoàng đế.
Nếu công lược thành công, nàng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ, còn công lược thất bại, ta - Hoàng hậu sẽ là người phải c h ế t.
Không thể hiểu.
Là giao dịch của hai bên đó, tại sao muốn lôi tính mạng của ta vào.
【 Hoàng hậu thật mềm, thích quá đi. 】
【 Trẫm mỗi ngày đều mệt mỏi quá, đây là thời điểm trẫm tự ban thưởng cho chính mình. 】
"Ta ……"
Hoàng thượng đã chặn lời ta muốn .
10.
Trong yến hội, ta xem ca vũ trên đài, một lời khó hết.
Các vũ nữ ăn mặc trang phục hở hang.
Một tác nhẹ nhàng, cũng lộ ra một mảng da thịt trắng lóa như tuyết.
Một đám đại thần vùi đầu, cúi gằm mặt hết mức, quan văn càng trực tiếp cho rằng điều đó là đồi phong bại tục.
Hoàng thượng trong lòng giận dữ, mắt không biết đi đâu.
【 Xong đời ! Sứ thần sẽ không cảm thấy trẫm là cố ý hạ nhục họ chứ !】
【 Trẫm không muốn xảy ra chiến tranh !】
【 Chiến tranh quá mệt mỏi, tốn kém và vô ích !Trẫm đã có vạn dặm giang sơn, trẫm không muốn hôn quân, không muốn mất nước, trẫm cùng Hoàng hậu chưa sống với nhau đến đầu bạc răng long! hu hu hu. 】
Hoàng thượng trong lòng kinh hoảng.
【 Cũng may trẫm đã sớm chuẩn bị. 】
【 Hmm, sao hôm nay Hoàng hậu cứ một mực trẫm !Chẳng lẽ trẫm hôm nay đặc biệt đẹp trai !】
Ta ôm trán.
Đáng ra nên để tất cả đại thần cũng nghe tiếng lòng của hắn.
"Hoàng hậu sao ? " "Thân thể thần thiếp hơi mệt mỏi”
【 Không muốn đâu !Hoàng hậu, ta không thể sống thiếu nàng !】
Quý phi chuẩn bị khiêu vũ. Chuẩn bị ở phía sau hậu đài. Cho tới bây giờ còn chưa xuất hiện.
Tiếng nhạc vang lên.
Một mỹ nhân áo đỏ từ trên trời bay xuống.
Lộ ra vòng eo tinh tế trắng nõn.
Mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ đều câu hồn phách của mọi người.
Lâm Cẩm Sắt quả là một mỹ nhân, nàng ta là phi tần, không ai dám ngước lên nàng.
Các đại thần cúi đầu càng thấp hơn.
Ngoại trừ những sứ thần mới đến, không biết, say mê Lâm Cảnh Sắc.
Ta quay người, bắt gặp ánh mắt của Hoàng thượng.
11.
Điệu múa hoàn tất.
Lâm Cẩm Sắt thở dốc.
Nàng bưng một chén rượu " Thần thiếp kính bệ hạ một chén. "
Hoàng thượng cầm lấy ly rượu trong tay nàng.
Giây tiếp theo, một con dao găm xuất hiện trong tay vũ công dự bị, đâm về phía Lâm Cẩm Sắt.
Vô số người mặc áo đen từ bốn phương tám hướng xuất hiện.
Mục tiêu của chúng là Hoàng thượng.
Ta giật mình.
Muốn đi đến trước mặt Hoàng thượng.
Hoàng thượng tác càng nhanh. Hắn đứng trước Lâm Cẩm Sắt, thay nàng chịu một kiếm.
" Bệ hạ. "
Lâm Cẩm Sắt run rẩy "Người đâu, mau tới đây! Mau cứu Hoàng thượng. "
Ngự Lâm Quân ngay lập tức khống chế thích khách.
Hoàng thượng đưa đến tẩm cung. Một vòng thái y quanh giường.
Lâm Cẩm Sắt sắc mặt trắng bệch.
Nàng ta chằm chằm vết máu trên tay, không hiểu.
" Tại sao có thể như ?"
" Nếu như Hoàng thượng có mệnh hệ gì, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. "
Ngày bình thường, ta không thèm quan tâm tới những trò vặt vãnh của nàng ta.
Nhưng hôm nay, là vấn đề an nguy của Hoàng thượng.
" Ta …… ta không biết mọi chuyện sẽ như . "
" Người đâu, quý phi hành thích Hoàng thượng, giải vào thiên lao, chờ ngày xét xử. "
" Không, ta bị oan uổng. " Lâm Cẩm Sắt không ngừng giãy giụa, cố gắng phản kháng.
Cửa tẩm cung mở ra từ bên trong.
Hoàng đế sắc mặt trắng bệch, trên người còn quấn băng vải, máu chảy đầm đìa, nhuộm đỏ băng vải trước ngực.
" Việc này không có quan hệ gì với nàng ấy, trẫm xem ai dám quý phi. "
Lâm Cẩm Sắt hốc mắt đỏ lên, bổ nhào vào người Hoàng thượng.
" Bệ hạ, bệ hạ, người không sao chứ, dọa ta sợ chết khiếp, ta còn tưởng rằng sẽ không còn gặp lại người nữa."
"Ái phi không có việc gì, ta an tâm rồi. 」
【 Có vẻ như là 100%. Không thể xác định, chờ một chút. 】
12.
" Người đâu, đưa quý phi về cung nghỉ ngơi. "
Hoàng thượng bề ngoài tưởng chừng bảo vệ Lâm Cẩm Sắt, kì thực là đang ngụy trang giam giữ nàng ta.
Bên ngoài cung điện của nàng ta là thị vệ canh gác nghiêm ngặt.
Ngoại trừ cung nữ đưa cơm, những người khác không thể tới gần.
Lâm Cẩm Sắt vẫn chìm trong ảo tưởng. Tự cho rằng chính mình đã tìm đích thực.
Bạn thấy sao?