Nghe Được Tiếng Lòng [...] – Chương 4

15

May mà kịp đưa đi viện.

Con mèo cam không bị gì nghiêm trọng.

Nhưng tâm trạng nó rất nặng nề.

【Tuần này có người liên tục bắt bọn tôi.】

【Trong thùng rác tôi thấy xác mấy em bị bắt mất.】

【Còn có xác của những vật nhỏ khác nữa.】

【Tôi từng theo dõi bọn chúng, thấy chúng chở về chỗ tên là “Thuần Bạch”.】

Tôi trầm ngâm.

Cảm giác như máu trong người cũng lạnh đi.

Một suy đoán táo bạo nảy lên trong đầu —— có người đang dùng vật để thí nghiệm.

Ánh mắt Trình Vọng cũng trầm xuống.

“‘Thuần Bạch’ là chỗ của nhà họ Phó.”

16

“Bạch Thuần” bên ngoài là một hội sở cao cấp.

Nhưng bên trong chắc chắn có những bí mật không ai biết.

Nhờ gương mặt “ai thấy cũng sợ” của Trình Vọng ở Kinh thành, chúng tôi thuận lợi vào trong.

Anh giả vờ say rượu, một tay vòng chặt eo tôi, dính lấy tôi không buông.

“Cút cút cút, đừng có theo, tôi muốn ở thế giới hai người với bảo bối của tôi.”

Nhân viên phục vụ liếc nhau , rồi lui xuống.

Bên trong rất rộng.

Hai chúng tôi vừa đi vừa quan sát tìm manh mối.

Cuối cùng ở góc khuất gần cửa sau, thấy mấy thùng hàng chuyển xuống từ chiếc xe van hôm nọ.

Tuy khoảng cách khá xa, vẫn lờ mờ nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt.

Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên.

Một nhỏ mặc đồng phục việc đang chạy trối chết phía trước, sau lưng có nhiều người áo đen đuổi theo.

Tôi và Trình Vọng nhau.

Anh đứng chặn ở cửa.

Tôi kéo vào một phòng riêng.

Sau khi giải thích qua ấy vẫn run lẩy bẩy:

“Chị ơi, em là thực tập sinh phóng viên… bọn họ ngược đãi vật để thí nghiệm, em có bằng chứng quay lại rồi… em có thể tin chị không?”

Tôi đổi quần áo cho ấy, rồi đưa ấy ra ngoài an toàn.

Nhìn lướt qua video, tim tôi lạnh đi.

Rất nhiều mèo chó bị nhốt chen chúc trong các thùng chật hẹp.

Chúng không biết điều gì đang chờ đợi mình, khi có người lại gần, vẫn ngây thơ thể hiện chút thiện ý.

Còn kẻ cầm dao mổ, vô rạch bụng chúng —— lại chính là một “nhà từ thiện nổi tiếng” ở Kinh thành.

Chưa kịp nghĩ nhiều, cửa phòng đã bị mở ra.

Một người đàn ông mặc vest trắng bước vào, môi nở nụ dịu dàng:

“Thiếu gia Trình, lâu rồi không gặp.”

Thấy tôi mặc đồng phục việc, nụ của hắn hơi cứng lại.

“Vị tiểu thư này là…?”

Trình Vọng lười nhác nhướng mắt, nhạt:

“Lâu rồi không gặp, Phó Hàn Sinh, cậu vẫn như cũ —— bề ngoài nho nhã, bên trong cầm thú.”

“Nhìn chằm chằm vị hôn thê của tôi, tôi không vui đâu.”

Phó Hàn Sinh vẫn :

“Thiếu gia Trình rồi.”

Ánh mắt hắn lướt qua tôi:

“Vị tiểu thư này có cần thay quần áo không?”

Tôi siết chặt tay, bình tĩnh đáp:

“Trăm nghe không bằng một thấy.”

“Công tử nhà họ Phó, dịu dàng tốt bụng, là ‘con nhà người ta’ giới thượng lưu ca tụng.”

“Không biết… ban đêm Phó thiếu có mộng mị gì không?”

Phó Hàn Sinh đẩy gọng kính vàng:

“Thì ra là Hạ.”

Hắn khẽ thở dài, giơ ly rượu:

“Chọn lọc tự nhiên, kẻ mạnh sinh tồn.”

Tôi lạnh:

“Đến cả lòng kính trọng sự sống cũng không có, còn là người sao?”

Ngón tay hắn siết chặt ly rượu.

Hít sâu một hơi, mặt nạ giả tạo bắt đầu nứt vỡ.

Sau lớp hào nhoáng, là một nhân cách bẩn thỉu, đê tiện.

“Hôm nay không lấy thứ tôi cần, thì đừng mong ai ra khỏi đây.”

Trình Vọng mân mê tóc tôi, khẽ, thong thả :

“Bảo bối xem, thứ dơ bẩn dưới cống bắt đầu mất bình tĩnh rồi.”

Anh nâng ly hướng về Phó Hàn Sinh:

“Ngại quá, trước khi tới đã báo vài vị lão gia rồi, người họ cũng đã đến nơi.”

“Chọn lọc tự nhiên, kẻ mạnh sinh tồn.”

Phó Hàn Sinh chết đứng tại chỗ.

17

Ván bài này của Trình Vọng đánh rất đẹp.

Ông cụ nhà họ Phó, người lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, nổi tiếng chính trực —— “vì đại nghĩa diệt thân”.

Kết hợp với Trình Vọng âm thầm thúc đẩy.

Video bằng chứng tung lên mạng.

Phó Hàn Sinh thân bại danh liệt, trở thành “chuột qua đường” bị người người phỉ nhổ.

Cộng thêm tội danh thí nghiệm phi pháp, hắn đã nhận trừng thích đáng.

Nữ phóng viên thực tập mạo hiểm quay video cũng khen thưởng xứng đáng.

Dân mạng bùng nổ:

【Thật đúng là biết người biết mặt không biết lòng, còn là giáo sư nữa chứ. Đúng là bằng cấp cao không đồng nghĩa với nhân cách tốt. Đồ súc sinh!】

【Chị phóng viên quá dũng cảm, khóc chết mất, may là không sao…】

【Đúng là kẻ tâm thần, có người sinh ra đã là ác quỷ. Không thương cũng , xin đừng tổn thương.】

【Tôi kêu gọi: thương sinh mệnh, thương vật.】

【Tôi kêu gọi…】

Những con vật cứu đã đưa đến trung tâm cứu trợ do nhà họ Trình đầu tư.

Được chăm sóc rất tốt.

Mèo cam đại ca cũng tìm lại chị em của mình.

Trên con ngõ nhỏ quen thuộc dẫn về nhà.

Một bầy mèo con ùa ra vây quanh tôi.

【Người ơi, cảm ơn người.】

【Người tốt quá.】

【Người à, Miêu gia không biết sao, Miêu gia người!】

【Miêu gia mãi mãi tin người.】

Tôi lần lượt xoa đầu từng mèo:

“Về sau có chuyện gì, cứ đến tìm chị nhé.”

Phía sau, Trình Vọng khẽ ho một tiếng.

Đột nhiên áp sát, dụi đầu vào cổ tôi.

Giọng có chút ghen:

“Vãn Vãn, cũng muốn.”

Tôi: …

18

Hôm ấy, tôi cùng Trình Vọng về nhà thăm ông cụ.

Xe chạy vào khu biệt thự xa hoa.

Tôi hơi lo lắng:

“Ông có khi nào không thích em không?”

Nghĩ tới thế lực và địa vị nhà họ Trình, trong đầu tôi toàn tưởng tượng cảnh ông cụ ném tấm chi phiếu lên mặt tôi, bảo tôi rời khỏi cháu trai ông.

Trình Vọng xoa đầu tôi:

“Không nghĩ lung tung.”

Theo vào thư phòng.

Anh nắm tay tôi, thẳng:

“Ông già, đây là vợ cháu.”

Tôi khẽ cấu eo một cái, rồi lễ phép chào:

“Cháu chào ông ạ.”

Ông cụ họ Trình liếc tôi nhạt một cái.

Nhìn sang Trình Vọng:

“Cháu đập nhà họ Phó tan nát, là vì con bé này à?”

Trình Vọng nhíu mày, định lên tiếng, bị ông cụ cắt lời:

“Được rồi, ra ngoài đi.”

Tôi thầm thở dài trong lòng, hơi ngượng ngùng.

Bỗng nhiên, hai con vẹt bay vụt vào.

Đậu lên bàn việc.

【Giả vờ, giả vờ đấy!】

【Tối qua biết có cháu dâu, mừng đến mất ngủ.】

【Còn lẩm bẩm con bé nhà họ Hạ này , rất .】

【Còn đứng trước gương tập , dọa tôi mơ ác mộng luôn.】

Tôi suýt nữa không nhịn .

Hai con vẹt bay đi mất.

Ra khỏi phòng, tôi kể lại lời vẹt cho Trình Vọng nghe.

Anh bật :

“Ông già ấy diễn cả đời rồi, chưa bỏ ngay đâu.”

“Về sau… không cho ông bế cháu, xem ông còn màu không.”

Mặt tôi đỏ bừng, cấu eo một cái.

Anh kêu lên thảm thiết:

“Vợ ơi, em mưu sát chồng à!”

19

Hôm thủ tục kết hôn với Trình Vọng.

Không biết có phải vì đã có ràng buộc rồi không.

Mà hình như cũng bắt đầu lờ mờ nghe tiếng lòng vật.

Ngày cưới.

Nhờ danh tiếng của tôi trong giới vật đã vang xa.

Có rất nhiều bé vật tới góp vui.

A Trư giờ đã lớn hơn chút.

Được giao nhiệm vụ “bé bưng nhẫn”.

Nó hào hứng tru lên, ngẩng cao đầu:

【Ta là “trưởng tử dòng chính” nhé! Hừm, mấy đứa ngồi đây đều là đàn em!】

Tôi: …

Trình Vọng: …

A Trư quá đắc ý, vừa chạy lên thảm đã ngã sấp mặt.

Bị chê , lại tự kỷ đi ngẫm về “kiếp chó” của mình.

20

Đêm tân hôn, tôi cảm thấy đúng là mệt “như chó”.

Trình Vọng bị chuốc không ít rượu.

Về phòng người nồng nặc mùi rượu.

Khóe mắt hơi đỏ, dụi đầu vào cổ tôi:

“Vãn Vãn, cuối cùng cũng cưới em rồi.”

Chuyện thầm tôi từ thời đại học, tôi cũng nghe lỏm từ miệng A Trư.

Sau đó cũng thành thật khai hết.

Hơi thở nóng rực phả bên tai tôi:

“Em mũm mĩm thật đấy, như heo con .”

“…” Tôi vừa tức vừa buồn .

“Em đi rót cho ly nước mật ong.”

Bên cửa sổ vang lên tiếng chim sẻ lích chích.

Mấy bé sẻ đang hóng chuyện.

【Ơ? Con đực này không nhúc nhích nữa, có phải “bất lực” rồi không?】

【Bất lực rồi, bất lực rồi~】

Mặt Trình Vọng tối sầm.

Không khách khí kéo rèm cửa lại.

Tôi nắm cổ áo :

“Thiếu gia Trình, bất lực thật à?”

Đôi mắt sâu thẳm của ánh lên sóng nước.

Một trận trời đất đảo lộn.

Còn chưa kịp phản ứng.

Đã bị bế thẳng lên giường.

Giọng thì thầm bên tai:

“Bảo bối, tối nay không tha cho em đâu.”

Về sau, cổ họng tôi khàn đặc.

Anh vừa dỗ vừa dỗ:

“Ngoan nào, lát nữa sẽ đỡ thôi.”

Tôi khóc mắng:

“Đồ khốn kiếp!”

[Toàn văn hoàn]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...