Nghe Được Suy Nghĩ [...] – Chương 4

“Sợ chết khiếp, tôi còn tưởng hôm nay phải chiến đấu tới sáng.”

“Người vừa nãy là phu nhân của Trần tổng đúng không? Đẹp quá!”

“Chứ còn gì nữa, không chỉ đẹp, mà năng lực việc cũng thuộc hàng đỉnh luôn. Cô ấy là thần tượng của tôi đấy!”

Tôi Trần Kiệt với vẻ hớn hở: “Đừng vì tôi mà lỡ việc chính.”

“Yên tâm đi, không cần ép họ quá. Dự án lần này là một thử thách khó, để họ nghỉ ngơi một chút lấy lại tinh thần. Dù em không tới, cũng không để họ tăng ca.”

Tôi trêu : “Cứng mềm kết hợp, vừa vừa xoa, đúng là giỏi ghê ha, Trần tổng—”

【Vợ gọi nghe khách sáo quá, nếu ở nhà mà gọi thế thì tuyệt hơn. Ví dụ như lúc… hí hí hí!】

【Cái này hôm qua tôi vừa nghiên cứu lại, gọi là nhập vai đấy.】

Tôi nghĩ: Anh đúng là giỏi nghiên cứu thật.

Anh kéo tôi đi vào phòng trợ lý, gọi một tiếng: “Đoạn Tuyết.”

Một mặc bộ đồ công sở đen bước ra, khuôn mặt trái xoan, mắt to, làn da trắng hơn tuyết, toát lên vẻ mong manh yếu đuối.

Trần Kiệt : “Đoạn Tuyết, giới thiệu lý lịch công việc của với phu nhân.”

Hả? Giới thiệu sơ yếu lý lịch cho tôi nghe?

Đoạn Tuyết nở nụ chuyên nghiệp: “Vâng, Trần tổng.”

“Phu nhân, tôi tốt nghiệp năm 2019, việc tại Thịnh Gia nửa năm thì tham gia ‘Kế hoạch Ánh trăng’ và gửi đi Mỹ học MBA. Sau khi tốt nghiệp, tôi ở bộ phận đầu tư nước ngoài của Thịnh Gia tại Mỹ. Năm nay, vì cầu công việc, tôi điều về nước trợ lý cho Trần tổng, chủ yếu phụ trách các dự án đầu tư quốc tế. Công việc cụ thể của tôi là…”

Trần Kiệt ngắt lời: “Được rồi, không cần chi tiết công việc nữa. Nói với phu nhân biệt danh của đi.”

Đoạn Tuyết mím môi : “Thật ngại quá. Vì tôi da trắng, nên khi tham gia ‘Kế hoạch Ánh trăng’ cùng đồng nghiệp, họ đặt cho tôi biệt danh ‘Bạch Nguyệt Quang’. Sau này về nước, biệt danh đó lan truyền luôn.”

Bạch… Bạch Nguyệt Quang?

Cô ấy lấy từ sau lưng ra một chiếc hộp nhỏ: “Trần tổng, đây là chiếc vòng tay mà ngài đặt.”

Trần Kiệt nhận lấy: “Được rồi, về việc đi.”

Cô ấy gật đầu: “Vâng, chúc Trần tổng và phu nhân hạnh phúc.”

Nhìn xinh đẹp, chuyên nghiệp rời đi, tôi không khỏi giật giật khóe miệng.

Vậy ra “Bạch Nguyệt Quang” là như thế này?

Tôi cũng nghĩ tin đồn này có thể hoang đường, không ngờ lại hoang đường đến !

Trần Kiệt mở chiếc hộp, bên trong là một chiếc vòng tay đính kim cương.

“Anh không biết em nghe ở đâu ra chuyện Đoạn Tuyết là ‘Bạch Nguyệt Quang’ của . Nhưng muốn rõ, ấy chỉ là một nhân viên giỏi công ty tài trợ. Công việc thì xuất sắc thật, ngoài công việc, không có bất kỳ mối quan hệ nào với ấy.”

“Về cuộc gọi hôm đó, ngày 3 tháng sau là kỷ niệm hai năm ngày cưới của chúng ta. Anh định tạo bất ngờ cho em. Chiếc vòng tay này rất khó đặt, hôm đó Đoạn Tuyết gọi để báo tin đã đặt ở Mỹ. Ai ngờ lại ra hiểu lầm lớn như .”

Anh nắm tay tôi, nhẹ nhàng đeo chiếc vòng vào: “Vợ ơi, còn hiểu lầm nào nữa, cứ với , giải thích hết.”

Tôi chiếc vòng trên tay, đẹp thật, gu thẩm mỹ cũng không tệ.

Tôi lấy điện thoại ra, đưa cho : “Vậy tại sao lại giả tổng tài bá đạo?”

Nhìn màn hình đầy những ‘ghi học tập’ của mình, mặt lập tức đỏ bừng.

Anh tựa đầu vào vai tôi, hai tay che mặt.

【A a a, mất mặt quá! Bị vợ phát hiện rồi, tôi xấu hổ muốn chết!】

Tôi khẽ cong môi: Dễ thương ghê!

Mãi lâu sau mới đứng thẳng dậy, tai vẫn đỏ.

Anh ngập ngừng: “Anh tưởng em thích kiểu tổng tài.”

“Từ đâu nghĩ ?”

“Chính tai nghe em mà.”

Tôi: “???”

Trần Kiệt : “Lúc em học đại học, từng đến giảng ở hội trường lớn trường em.

Cả buổi em không ngẩng đầu lên , cứ chăm cùng cùng phòng xem phim.

Khi giảng xong, đi ngang qua chỗ các em, nghe em :

‘Vẫn phải là phim tổng tài bá đạo, truyện và phim chuyển thể dù ra bao nhiêu chủ đề mới, ‘Tổng tài bá đạo tôi’ vẫn không bao giờ lỗi thời, đúng chuẩn yyds!'”

Đây là tôi sao?

Tôi cố gắng nhớ lại, hình như có chút ấn tượng.

Lúc đó, chắc là một bộ truyện ngôn cổ điển chuyển thể thành phim, mà phim thì cũng khá ổn, cả phòng ký túc xá đều đu theo.

Chỉ vì chuyện này?

Chuyện này thì tôi phải cho rõ ràng.

“Không phải, chọn phong cách tổng tài bá đạo thì đúng rồi.

Nhưng chiêu ‘lạnh lùng kiêu ngạo’ cần phối hợp với ‘hành kín đáo hiệu quả’ thì mới có sức sát thương chứ.”

“Anh bao nhiêu ghi mà chẳng học chút tinh túy nào cả.”

Một gương mặt thế này, ngoại hình này, làn da này, đúng là phí tài nguyên trời ban!

Anh lập tức ôm lấy tôi, ngượng ngùng lắc qua lắc lại.

Có lẽ cảm giác bị bại lộ khiến xấu hổ đến cực điểm, bây giờ trông vừa ngại ngùng lại vừa đáng .

Tôi bỗng thấy nhẹ nhõm, đưa tay xoa đầu : “Thôi nào, về nhà đi.”

7

Kể từ khi mọi lớp ngụy trang bị tôi bóc trần, Trần Kiệt hoàn toàn sống thật với bản thân.

Ngày nào cũng như một con công xòe đuôi, lúc nào cũng muốn khoe mẽ.

Không bao lâu sau, chân tôi hoàn toàn lành lặn, công việc cũng bận rộn trở lại, thường xuyên không về nhà.

Anh thậm chí đến tận căn hộ của tôi để “chặn người”.

Tôi nằm trên đùi , để đút cho miếng táo.

“Mệt quá, dạo này cứ chạy ngoài đường mãi, chân đi đến đau luôn.”

“Em có muốn mát-xa cho không?”

“Được!”

Tôi đưa chân ra trước mặt , dùng một tay nắm lấy, nhẹ nhàng mát-xa với lực vừa phải.

【Chân bé cưng thơm quá, ngón chân hồng hồng, đáng thật.】

Ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu xuống, một nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối.

Khó ai nghĩ rằng, đằng sau gương mặt này lại là một tâm hồn thú vị đến .

“Mai em phải đến công trường kiểm tra. Nếu không có vấn đề gì lớn thì dự án cũng gần xong rồi. Xong việc em sẽ có nhiều thời gian ở bên hơn.”

Động tác trên tay không ngừng lại: “Không sao, công việc của em là quan trọng nhất. Em bận thì đến tìm em.”

Hôm nay lại là cún con ngoan ngoãn.

Tôi vẫy tay: “Lại đây, thưởng cho một chút.”

Anh vui vẻ đứng dậy, chạy đến bên tôi.

Tôi đặt một nụ hôn lên má phải của .

Anh nghiêng đầu: “Bên trái cũng phải có, cân đối mới đẹp.”

Đúng là dễ dỗ, tôi hôn thêm bên trái một cái.

“Xong việc nhớ gọi cho , đến đón em.”

“Được.”

Hôm sau.

Ngoài trời mưa lớn, con đường bùn đất ở công trường bị nước mưa cho lầy lội hơn bao giờ hết.

Tệ hơn là có người rối, cả năm người đi cùng tôi và vài giám sát công trình đều bị dồn vào một góc tường.

Trợ lý của tôi bị đánh đến mức tay chảy máu, tôi phải cởi áo khoác băng tạm cho cậu ấy.

Do bất đồng giữa công trình và cư dân xung quanh, cấp dưới không kịp thời báo cáo, dẫn đến mâu thuẫn leo thang.

Mãi đến hôm nay tôi đến, chuyện mới bùng nổ.

Tôi đứng dưới mưa, từng người một giải thích, xin lỗi, lấy danh dự nhà họ Tô ra bảo đảm sẽ giải quyết ổn thỏa.

Đến tận chiều tối, mới dỗ mọi người nguôi ngoai và ký bản cam kết.

Đám đông tản đi, tôi thở phào nhẹ nhõm, thì đột nhiên nghe thấy giọng của Trần Kiệt.

“Đường Đường!”

Bóng dáng quen thuộc ấy xuyên qua ánh sáng mờ tối của buổi chiều, bước về phía tôi, khiến khóe miệng tôi bất giác cong lên.

Khi chạy đến trước mặt tôi, đôi chân tôi mềm nhũn, cả người ngã vào lòng .

Ánh mắt đầy hoảng hốt, vẻ luống cuống chưa từng thấy, đôi tay không dám chạm vào tôi, giọng run rẩy: “Em bị thương ở đâu?”

Lúc này tôi mới nhận ra quần áo mình lấm lem, trên mặt còn vệt máu: “Không sao, không phải máu của em. Trợ lý em bị thương, em đã cho cậu ấy đến bệnh viện rồi.”

Nghe , mới thở phào: “Đừng sợ, vợ ơi, đến rồi.”

Anh quỳ xuống, vỗ vai mình: “Lại đây, cõng em.”

【Đưa vợ về nhà.】

Tôi bộ dạng mình đầy bùn đất, cuối cùng vẫn lao vào, ôm lấy lưng .

“Em có nặng không?”

“Không phải khoe chứ, cõng hai người như em ấy chứ.”

Tôi nghe ra trong giọng có chút gượng , chắc chắn trong lòng đang rất lo lắng.

“Anh có muốn em bớt cố gắng lại không?”

Từ khi tôi tiếp quản nhà họ Tô, những lời khuyên như chưa từng dừng lại.

Thậm chí nhân viên trong công ty còn đặt biệt danh cho tôi: “Người đẹp thép” hay “Cô nàng liều mạng”.

Nhưng lần này, tôi nghe thấy một điều khác.

“Không, em theo đuổi sự nghiệp của mình, rất ủng hộ. Không có luật nào cấm con không việc hết mình cả.”

“Tình tốt nhất là cả hai đều tỏa sáng và hỗ trợ lẫn nhau. Em tổng giám đốc Tô hay kỹ sư Tô cũng , luôn ở bên cạnh em.”

【Anh chỉ trách bản thân mình, biết hôm nay mưa lớn mà không đến sớm hơn.】

Khóe mắt tôi bất giác ướt.

Tôi áp đầu vào gần tai , hít một hơi thật sâu.

Anh ngạc nhiên: “Em khóc à, vợ ơi? Anh không dối đâu, thật mà!”

“Ừ, em biết.”

“Thật sự tin ?”

“Thật mà. Em chẳng với rồi sao, em nghe suy nghĩ trong lòng mà.”

Anh bật : “Xạo quá, có phải ngốc đâu?”

【Trừ khi em hôn một cái!】

Tôi không nhịn , xoay đầu lại, hôn mạnh một cái.

Anh sững người, dừng bước.

【Là trùng hợp sao?】

Tôi: “Không phải trùng hợp đâu.”

【Tôi như đang trần truồng !】

【Vợ đáng sợ quá!】

Tôi bật thành tiếng.

8

Về đến nhà, Trần Kiệt tôi với ánh mắt phức tạp và tò mò, cả người co rúm lại trên sofa, hai tay ôm lấy ngực.

Tôi liếc : “Cẩn thận đấy, nghĩ gì là em biết hết.”

Anh cứ nơm nớp lo sợ vài ngày liền, cho đến khi tôi giải quyết xong chuyện ở công trường và trở về nhà, như biến thành người khác.

Tôi uống nước, chẳng may đổ lên người .

“Ồ, xin lỗi nhé.”

“Không sao.”

Ngoài mặt thì không sao, trong lòng: 【Cái quần thể thao xám mới thay của tôi bị vợ ướt rồi. Nếu ấy qua hôn tôi một cái, tôi sẽ tha thứ.】

Tôi khựng lại, đành phải bước tới hôn một cái.

Không ngoài dự đoán, khóe miệng liền nở nụ tươi rói.

Buổi tối, chuẩn bị đi ngủ.

“Khụ khụ, hôm nay hơi cảm lạnh.”

Tôi lo lắng: “Sao thế? Có cần em pha thuốc cảm cho không?”

“Không cần đâu.”

【Nếu tối nay ấy ôm tôi ngủ, đảm bảo sáng mai tôi sẽ khỏi ngay.】

Được lắm, bắt đầu giành thế chủ rồi.

Ôm gì chứ, tôi trực tiếp nhào lên người .

8

Ngày hôm sau, thì tràn đầy năng lượng, còn tôi thì lại cảm lạnh.

Bên ngoài trông có vẻ lạnh lùng cấm dục, bên trong thì ngốc nghếch đáng , không ngờ trên giường lại…

Ban ngày bận rộn ở công ty, tối về nhà lại phải “bận”, cuộc sống thế này khi nào mới dừng lại đây.

Trần Kiệt mấy ngày liền đều rất táo bạo, không chỉ hành mà suy nghĩ cũng táo bạo không kém.

【Hôm qua ôn lại chương năm và chương sáu, tối nay phải thực hành một chút. Người xưa : Thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm chứng chân lý.】

Tôi không phải chưa từ chối, về sau, giọng tôi cứ ngày càng đứt quãng.

Thôi , tôi thừa nhận, tôi cũng không thiệt.

……

Sau khi hợp tác giữa Trần Kiệt và Cố Thành kết thúc, hai công ty tổ chức một bữa tiệc ăn mừng, Trần Kiệt đưa tôi cùng đi.

Cố Thành Trần Kiệt vừa gắp thức ăn, vừa rót nước cho tôi, lắc đầu lia lịa:

“Xem ra thằng em rể này vững chắc rồi, tiếc là trăm tám mươi em nhỏ sói con, cún con của tôi chẳng có cơ hội nữa.”

Nghe xong, Trần Kiệt tỏ vẻ không vui, trong lòng điên cuồng thề thốt:

【Đừng nghe hắn , vợ ơi. Một mình có thể cún con nửa đêm và sói con nửa khuya!】

Tôi ngán ngẩm, gắp một cái đùi gà nhét vào miệng .

【Tôi hiểu rồi, vợ muốn tôi bổ sung thể lực. Ôi, vợ thật tuyệt, tôi cảm quá!】

Tôi: “…”

Buổi tiệc diễn ra vui vẻ, hợp tác thành công khiến cả hai bên đều hài lòng. Cuối cùng, Cố Thành cũng chấp nhận em rể này.

Hai người bá vai bá cổ, gọi nhau là em chí cốt.

Cố Thành lè nhè: “Em rể, ở Vân Thành lâu năm, quen biết nhiều, hôm nay có chuyện nhờ giúp.”

Trần Kiệt vỗ ngực: “Anh đi. Chuyện của chính là chuyện của em. Em chắc chắn không từ nan!”

Cố Thành hạ giọng: “Chuyện là thế này, dạo trước bị đánh, mãi không tra ra ai , giúp điều tra đi. Xong nhận đại ca luôn!”

Nghe xong, ánh mắt mơ màng của Trần Kiệt lập tức tỉnh táo. Tôi với vẻ mặt nửa nửa không.

Anh vừa thấy ánh mắt tôi, lập tức né tránh, cuối cùng tay run run nắm lấy tay Cố Thành:

“Anh à, lớn lên ở nước ngoài, chắc còn nhiều điều chưa biết. Hôm nay em với , người xưa có câu: Ăn thiệt thòi là phúc.”

Anh vội vàng bịa tiếp: “Ở Vân Thành, còn có câu, bị đánh càng đau, ăn càng phát đạt!”

Cố Thành kinh ngạc: “Còn có chuyện đó nữa sao?”

“Đúng , em không lừa !”

Anh đặt tay lên trán, cúi chào trang trọng: “Cảm ơn em rể đã chỉ dạy!”

Tôi không muốn nghe tiếp màn diễn của hai tên ngốc này, kéo tay Trần Kiệt đi thẳng.

“Thôi đủ rồi, mau đi thôi!”

Cố Thành em chí cốt rời đi, lảo đảo chạy theo:

“Đúng là con lớn không giữ , em họ này của tôi chẳng thèm tôi lấy một cái.”

Trợ lý của Trần Kiệt đi bên cạnh , an ủi:

“Đừng giận mà, Cố tổng. Anh xem, không phải còn có tôi đây sao?”

Cố Thành gật gù: “Thằng em rể này cũng giỏi phết, thông kim bác cổ, cái gì cũng biết.”

“Nhưng mà, mấy thằng em cún con, sói con của tôi cũng không tệ. Tiếc là tôi chỉ có một đứa em họ.”

Trợ lý vỗ ngực: “Không tiếc đâu, Cố tổng, có thể giới thiệu cho tôi mà, tôi không kén chọn, tôi tất!”

Cố Thành dừng chân, ánh mắt đầy phức tạp: “Cậu…”

Trợ lý mặt đầy mong đợi: “Tôi thì sao?”

“Cậu tránh xa tôi ra một chút.”

Trợ lý dậm chân: “Cố tổng——”

Cố Thành co giò chạy mất.

9

Ngày mùng 3, tôi dậy sớm, gọi Trần Kiệt vẫn đang nằm lười trên giường.

“Dậy sớm thế vợ?”

Tôi vừa mặc quần áo vừa : “Đi cục dân chính.”

Anh bật dậy như cá chép: “Vợ… vợ ơi, đi cục dân chính gì?”

“Anh căng thẳng gì thế? Đi cục dân chính ngoài đăng ký kết hôn thì còn gì nữa, chẳng lẽ là ly hôn?”

Anh lao tới ôm tôi: “Vợ ơi, sai rồi, đừng đi mà.”

Tôi không trả lời, chỉ mỉm .

Anh khựng lại, như chợt nhận ra: “Em biết rồi… hôm nay là kỷ niệm hai năm ngày cưới của chúng ta. Em muốn đi lại giấy kết hôn đúng không?”

Tôi : “Anh Trần, từ nay nhờ chỉ bảo thêm.”

Giờ là một ngày đông nắng đẹp.

Tương lai sẽ là xuân về hoa nở, hè xanh biếc núi non, thu với ánh trăng vô tận…

Tôi nghĩ mình nên cảm ơn trời đất đã cho tôi cơ hội hiểu lại , cùng bắt đầu một cuộc sống mới, nơi có đủ hỉ nộ ái ố, đều có bên cạnh.

(Hết.)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...