Nghe Được Suy Nghĩ [...] – Chương 1

Trên đường đi thủ tục ly hôn ở cục dân chính, tôi gặp tai nạn xe.

Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình có khả năng đọc suy nghĩ.

Ông chồng tổng tài lạnh lùng của tôi tôi với ánh mắt băng giá:

“Đợi em khỏi rồi chúng ta sẽ thủ tục ly hôn.”

Tôi gật đầu.

Nhưng ngay khi vừa dứt lời, trong đầu tôi bỗng vang lên một giọng khác.

【Sao không giữ tôi lại? Bé cưng vẫn còn giận sao?】

Người đàn ông trước mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, ánh mắt đầy vẻ không kiên nhẫn.

Tôi nghĩ chắc mình nghe nhầm.

Chưa bao lâu, giọng đó lại xuất hiện.

【Bé cưng sao cứ tôi mãi thế này? Chẳng lẽ vì tôi chờ vết thương lành rồi mới ly hôn nên ấy không vui, muốn ly ngay bây giờ?】

【Hức hức, ấy thật là vô .】

Tôi: “…”

Sau này, khi biết tôi có khả năng đọc suy nghĩ, cố nghĩ những lời khiến tôi bối rối.

【Hôm nay vợ chọc tôi giận rồi. Nếu ấy lại đây hôn tôi một cái, tôi sẽ tha thứ.】

【Haizz, cảm cúm rồi. Nếu tối nay vợ ôm tôi ngủ, chắc chắn ngày mai tôi sẽ khỏi.】

Tôi bất cẩn, để bắt đầu chiếm thế thượng phong.

1

Tôi nằm trên giường bệnh, ông chồng tổng tài của tôi, Trần Kiệt, đang hạ mình gọt táo cho tôi.

“Chiều nay không phải có cuộc họp với PM sao? Không đi sớm à?”

Động tác gọt táo của khựng lại.

【Lại hỏi về Cố Thành, trong lòng ấy chỉ có Cố Thành sao? Hừ!】

PM chính là công ty do Cố Thành tổng giám đốc.

Trần Kiệt mặc bộ vest đen, vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu lạnh như băng:

“Không có gì đáng . Công ty nhỏ như , không đáng hợp tác.”

Những lời ra lạnh lùng, trong đầu thì lại đang kêu gào.

【Công ty rác rưởi, nó cũng xứng sao?】

【Bé cưng chắc chắn bị Cố Thành lừa rồi. Hắn có gì tốt chứ? Không đẹp trai bằng tôi, không cao bằng tôi, không giàu bằng tôi. Sao vợ tôi lại thích hắn?】

【Tôi không hiểu. Chờ xem tôi nát công ty hắn!】

Tôi ôm trán, vẫn chưa quen với việc nghe suy nghĩ của Trần Kiệt.

Tôi thậm chí còn nghi ngờ bị rối loạn nhân cách.

Còn nữa, lấy đâu ra suy nghĩ rằng tôi thích Cố Thành?

Tôi cố ý : “Thật sao? Tôi nghe ý tưởng của họ khá tiên tiến. Cố Thành du học nước ngoài về, cũng khá giỏi.”

Quả nhiên, người đàn ông trước mặt hơi nhíu mày.

Giọng trầm thấp của mang theo một chút cảm lạ:

“Em có ấn tượng tốt với hắn à?”

Tôi gật đầu: “Cố Thành học vấn cao, hình như từng du học ở Mỹ.”

Trong đầu vang lên: 【Tôi học ở Ivy League, tốt nghiệp Harvard!】

“Anh ấy cao 1m83.”

【Tôi 1m88, đo chiều cao chuẩn, không mang giày!】

“Anh ấy trẻ mà giỏi, vừa về nước đã mở công ty, phát triển cũng không tệ.”

【Tôi 18 tuổi đã giành vốn đầu tư thiên tài!】

Khóe miệng tôi không nhịn cong lên: “Quan trọng nhất là…”

Anh vẫn giữ vẻ thản nhiên, thấy tôi ngừng lại còn nhướng mày, miễn cưỡng cho tôi một ánh mắt.

Nhưng trong đầu thì đang gào thét:

【A a a, còn gì nữa? Bé cưng, mau , hắn rốt cuộc có gì hơn tôi?】

Tôi chậm rãi : “Quan trọng nhất là, ấy là họ tôi!”

【Tôi vẫn là chồng em đây! Khoan đã, họ?】

Anh hắng giọng, cố tỏ vẻ không để ý:

“Thật à? Sao trước giờ chưa nghe em em có một người họ?”

【Tình địch hóa ra lại là họ vợ. Điều tra không kỹ rồi. Đợi về tôi trừ lương trợ lý, chuyện quan trọng thế mà không kiểm tra rõ.】

Tôi không nhịn :

“Tôi có một dì gả xa sang Canada, Cố Thành từ nhỏ không lớn lên ở trong nước.”

【Con trai của dì à, đúng là họ lớn, không phải địch.】

【Vậy không phải vì Cố Thành. Vậy bé cưng ly hôn với tôi vì lý do gì?】

Tôi nhướng mày.

Ly hôn chẳng phải là người khó trước sao, giờ lại trách tôi?

Chưa đợi tôi nghĩ tiếp xem có hiểu lầm gì không, lại bắt đầu.

【Đúng rồi, vừa nãy trước mặt bé cưng, hình như tôi đã chê bai Cố Thành. Bé cưng sẽ không thấy tôi nhỏ nhen chứ?】

Khuôn mặt đẹp trai của Trần Kiệt có chút nứt ra, hơi lúng túng mở miệng:

“Thực ra tôi vừa suy nghĩ lại, một số ý tưởng của PM cũng không tệ, công ty chúng ta đúng là cần hợp tác với những đơn vị tiên phong như .”

Nói xong, liếc tôi một cái, rồi đưa quả táo đã gọt xong qua cho tôi.

Tôi không nhịn bật .

【Không biết tôi có chữa cháy thành công không. Hôm nay vợ tôi bị sao thế nhỉ, mà cứ kỳ lạ.】

Tôi chỉ vào đồng hồ: “Đã gần 3 giờ rồi, không đi ký hợp đồng à?”

Trần Kiệt khẽ ho một tiếng, đứng dậy: “Ừ, tôi đi đây. Có thời gian sẽ ghé thăm em.”

“Đi đi, nhớ nghỉ ngơi đấy.”

Anh gật đầu, bộ vest trên người không có một nếp nhăn, bước đi mạnh mẽ ra ngoài.

Giọng quen thuộc lại vang lên trong đầu tôi.

【Vợ quan tâm tôi rồi, a a a, hôm nay là ngày gì trời!】

【Tốt quá, vợ không nhắc đến chuyện ly hôn nữa. Mong ấy quên luôn đi!】

Giọng nhỏ dần khi bước xa.

Sau khi Trần Kiệt rời đi, tôi thử với vài người khác và xác nhận rằng tôi chỉ nghe suy nghĩ của ấy.

Chuyện này thật kỳ lạ.

Hơn nữa, bên ngoài Trần Kiệt là tổng tài bá đạo, trong lòng lại là một kẻ thích nhõng nhẽo.

Tôi thực sự đã lầm ta.

Tôi và Trần Kiệt kết hôn vì liên minh kinh doanh.

Trong mắt tôi, giữa chúng tôi không có cảm gì cả.

Anh chuyện ngắn gọn, lạnh nhạt, ba câu cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều.

Kết hôn hai năm, chúng tôi chỉ miễn cưỡng coi như là tôn trọng lẫn nhau.

Thời gian trước, tôi nghe mối đầu của – Đoạn Tuyết – về nước và việc tại công ty .

Tin đồn thì cũng chẳng ít.

Nghĩ đến tôi – Tô Đường, cuộc đời này ăn có thể không ăn, mặt mũi thì nhất định phải giữ.

Vậy nên tôi kiên quyết đòi ly hôn.

Trần Kiệt mất hai ngày không nhắn tin trả lời tôi, cuối cùng chỉ gửi lại một chữ: “Được.”

Mọi chuyện vốn đang rất thuận lợi, cho đến sáng nay, khi tôi gặp tai nạn xe và đột nhiên có khả năng đọc suy nghĩ của .

Mọi thứ bắt đầu trở nên kỳ ảo.

2

Tối hôm đó, Cố Thành đến thăm tôi.

Vừa vào, đã than thở rằng thái độ của Trần Kiệt thay đổi 180 độ, ký hợp đồng mà thái độ dễ chịu đến mức khó tin.

“Em xem, có phải ta bị đập đầu hỏng rồi không?”

Không, người bị hỏng đầu không phải ta, mà là tôi.

Tôi ném cho một quả táo: “Sao thế? Dễ chịu cũng không à? Muốn bị ăn tát mới vừa lòng hả?”

Anh chậc lưỡi: “Sao em nghe hèn thế.”

Cố Thành vuốt cằm: “Nhưng hôm qua gặp Đoạn Tuyết, ấy đúng là kiểu thuần khiết đáng , đã thấy thương. Chả trách Trần Kiệt bao năm nay vẫn không quên .”

Tay tôi đang gọt táo bỗng khựng lại, lông mày nhíu chặt.

Đoạn Tuyết? Mối đầu của Trần Kiệt?

Dựa trên những suy nghĩ của ta, rõ ràng là ta thích tôi.

Vậy thì chuyện với Đoạn Tuyết là thế nào?

Cố Thành thấy tôi trầm tư, liền vỗ vai tôi một cái:

“Này em, đàn ông trên đời này đâu có thiếu, đợi em khỏi, giới thiệu cho vài chục người. Muốn kiểu chó con hay sói con đều có hết.”

Cảm ơn , tôi không cần.

Hôm sau, Trần Kiệt đến đón tôi về nhà.

Vẫn là phong thái chỉnh chu trong bộ vest đắt tiền, thậm chí còn mang theo một trợ lý.

Lịch sự, sang trọng và cầu kỳ.

Anh chủ nhắc đến buổi ký hợp đồng hôm qua.

“PM đúng là công ty mới nổi, Cố Thành cũng không tệ, rất có ý tưởng.”

Tôi nhớ đến những gì Cố Thành đã : “Anh ấy đúng là giỏi, hôm qua đến thăm tôi còn , đợi chúng ta ly hôn xong, ấy sẽ giới thiệu trai cho tôi.”

Không ngoài dự đoán, tôi thấy gương mặt Trần Kiệt cứng đờ.

【Rút lại lời khen ban nãy, ông vợ này thật không biết điều. Dám hủy hôn nhân của tôi, đúng là đáng chết!】

Anh cố chuyển chủ đề: “Thủ tục xuất viện đã xong rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Tôi không chịu bỏ qua.

“Trần Kiệt, tôi không phải ngốc. Anh chắc chắn không định cho tôi một lời giải thích sao?”

Một mặt tỏ ra sâu sắc với tôi, một mặt lại mang “bạch nguyệt quang” đi ký hợp đồng khắp nơi.

Tôi, Tô Đường, không nuốt trôi cục tức này!

Trần Kiệt biểu cảm nghiêm túc của tôi, bỗng nhiên có chút hoảng loạn.

Anh bắt đầu tự “bóc phốt” chính mình trong đầu.

【Chết tiệt, ấy phát hiện ra tôi xé giấy chứng nhận kết hôn từ hôm kia rồi sao? Không có giấy đó, sao ly hôn . Hay ấy phát hiện tôi đã cho người đánh Cố Thành một trận? Lúc đó tôi đâu biết ta là vợ tôi! Không lẽ ấy biết tối nay tôi chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến ở nhà? Vậy rốt cuộc ấy muốn tôi thú nhận chuyện gì đây?】

Tôi: “…”

Anh đủ trò thật đấy!

Biểu cảm hoảng loạn của chỉ xuất hiện trong tích tắc, sau đó nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng.

Vẻ mặt không kiên nhẫn, mở miệng: “Tôi không hiểu em đang gì.”

Tôi ngây người trước khả năng dối tỉnh bơ của , vừa chuyển trạng thái vừa dối như thật.

Ngay sau đó, tôi lại nghe :

【Dọa chết tôi rồi! Chỉ cần tôi giả vờ đủ giỏi, vợ sẽ không bỏ đi!】

Cái kiểu này cũng à?

Anh đẩy xe lăn của tôi đi, bên ngoài bắt đầu mưa phùn, không xa có một y tá trượt chân ngã.

Tôi cái chân bị thương của mình, rồi lại mưa ngoài trời.

Liếc Trần Kiệt một cái, cũng không thèm đưa xe lại gần hơn.

【Nhìn tôi với ánh mắt đáng thương như thế, muốn tôi bế sao? Hừ, trừ khi ấy mở miệng nhờ tôi.】

Tôi chỉ bị gãy chân, đâu có liệt, tự mình nhảy lò cò cũng .

Hôm nay tôi, Tô Đường, dù có té chết tại đây cũng không thèm mở miệng!

Tôi giả vờ đứng dậy.

Trần Kiệt lạnh lùng : “Trang sức trên người em có vẻ đắt tiền, dính nước sẽ không tốt. Để tôi bế em ra xe.”

【Bé cưng mới khỏi, không thể để bị dính mưa.】

Nói xong, định bế tôi lên, thì trợ lý ngốc nghếch của chạy đến.

“Trần tổng, tôi mang ô đây. Ngài đẩy xe lăn, tôi che ô, thế này chẳng phải giải quyết hoàn hảo sao?”

Nói xong còn vỗ tay cái bốp, mặt chờ khen ngợi.

Trần Kiệt: “…”

【Giỏi nhỉ, cái miệng chỉ biết linh tinh. Những chuyện cần thì không , chuyện không cần thì hết cả đống.】

Trợ lý cảm nhận luồng khí lạnh toát ra từ , nụ trên môi cứng đờ, ngượng ngùng lùi lại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...