Ngày Về Biết Trả [...] – Chương 11

Ngoại truyện

 

Vợ tôi là một người phụ nữ truyền thống.

 

Hồi nhỏ, ba người bọn tôi là thân nhất.

 

Cô ấy và Tân Dương như hai đứa con trai, leo trèo chạy nhảy theo tôi, vì tôi lớn hơn vài tuổi nên đã bị cha đánh không ít.

 

Lúc Thủ Khanh sáu tuổi, bỗng nhiên bị mẹ ấy nhốt trong nhà một năm.

 

Lúc ra ngoài, ấy đã thay đổi.

 

Cô ấy trở nên ít , không còn chạy nhảy nữa.

 

Bên cạnh ấy cũng có thêm một người, gọi là vú nuôi.

 

Thủ Khanh có chút không thích ta, lúc ở cùng chúng tôi, ấy không bao giờ để ta bế.

 

Tôi và Tân Dương đã lén bàn bạc, lúc đi phải chậm lại, chậm lại nữa, đợi Thủ Khanh của chúng tôi.

 

Sau đó, cha đưa tôi đi du học, lần đầu tiên tôi biết đến tư tưởng mới của người nước ngoài.

 

Mỗi lần tôi thấy những nữ sinh trong trường đọc sách, tôi lại nghĩ đến bé trầm mặc kia.

 

Đôi chân nhỏ nhắn của ấy giống như cánh hoa sen.

 

Tôi bắt đầu viết thư cho ấy những thứ trong thư lại ấy sợ hãi.

 

Sau khi về nước, tôi tặng ấy một chiếc trâm cài, có lẽ ấy không thích nên tôi chỉ thấy ấy đeo có một lần.

 

Lúc đó, cha mẹ muốn tôi cưới ấy.

 

Tôi đã ầm lên ở nhà, ấy là người thuận theo số phận, nếu không muốn cũng sẽ không ra.

 

, kẻ ác phải là tôi.

 

Nhưng hôm đó, ấy cứ đứng trước mặt tôi một cách nhút nhát như .

 

Nhẹ giọng rằng, ấy không cần người khác bế nữa.

 

Tức giận của tôi biến mất hết.

 

Đêm tân hôn, tôi định rõ với ấy rằng tôi không chê bai ấy.

 

Cô ấy chỉ bảo tôi vén khăn che mặt của ấy lên, như mới coi là lễ đã thành.

 

Cô ấy mặc áo cưới màu đỏ thắm, dưới ánh nến trông thật đẹp.

 

Tôi không dám ấy, sợ nảy sinh ý nghĩ xấu, chỉ bỏ chạy mất.

 

Cô ấy thực sự giống như cha mẹ đã , hiền lành, dịu dàng.

 

Tôi và Tân Dương đã gia nhập Đảng Cách mạng, chúng tôi đều nghĩ rằng khi đất nước tự do, Thủ Khanh của chúng tôi cũng sẽ tự do.

 

Tôi sợ ấy sợ nên không dám một lời với ấy.

 

Đêm đó, tôi say rượu và xông vào phòng ấy.

 

Cô ấy mặc một chiếc váy hơi cũ, vẫn đeo chiếc trâm cài mà tôi tặng.

 

Tôi kinh ngạc đến mức không nên lời khi thấy đôi chân nhỏ của ấy, cơn say của tôi cũng tỉnh.

 

Hôm đó, thư của tôi và Tân Dương bị cha phát hiện, cha tức giận lắm.

 

Cô ấy dùng thân hình nhỏ bé của mình nhào vào tôi, muốn đỡ đòn thay tôi.

 

Ngoài nhà thờ tổ, tôi nghe thấy ấy khóc.

 

Tim tôi như muốn vỡ vụn vì tiếng khóc của ấy.

 

Sau đó, ấy chủ giúp tôi chuyển thư, tôi mừng lắm.

 

Nhưng có vẻ như ấy đã hiểu lầm điều gì đó.

 

Cô ấy thực sự với tôi rằng muốn ly hôn với tôi.

 

Tôi tức giận nhanh chóng hối hận.

 

Cô ấy còn gọi Tân Dương đến, muốn tôi cưới Tân Dương.

 

Tân Dương ở bên không nhịn , thậm chí còn nắm tay ấy dạy ấy nhảy.

 

Hai người họ, luôn thích giỡn.

 

Tôi cầu xin Tân Dương đi dạy ấy một số thứ,  của tôi rất thông minh, ấy học rất nhanh.

 

Đôi khi ấy cũng hỏi ra những câu ngốc nghếch, hỏi xong tự mình cũng .

 

Tôi nghĩ, nếu như ngày tháng cứ trôi qua như thế này thì tốt biết bao.

 

Giấc mơ nhanh chóng tan biến.

 

Cha mẹ ấy mất, mắt ấy đỏ hoe vẫn cố nhịn không khóc.

 

Tôi âm thầm giúp ấy lo tang lễ cho cha mẹ, lại cầu xin cha giúp em trai ấy tiếp quản gia nghiệp.

 

Người liên lạc của tổ chức rằng cần có người trà trộn vào nội bộ địch, tôi thuận theo ý cha, nhận một chức vụ.

 

Tại đây, tôi cẩn thận thu thập tin tức báo, sau đó truyền ra ngoài.

 

Vợ tôi, Khanh Khanh của tôi, cũng cùng tôi sát cánh chiến đấu.

 

Tân Dương bị bại lộ, bị em trai của Khanh Khanh tố cáo.

 

Chúng tôi đều không ngờ rằng Tân Dương và người của ấy đã liều mạng dẫn quân địch đi, tôi mới trốn thoát .

 

Cô ấy ngất xỉu trong mưa, tôi đưa ấy về nhà họ Lục.

 

Cô ấy không thể về nhà họ Tần nữa.

 

Tôi với Thủ Trung rằng, hãy thay tôi bảo vệ ấy.

 

Cậu ấy mắt đỏ hoe xin lỗi tôi.

 

Tôi trốn trong thành ba ngày, cuối cùng cũng tìm cơ hội trở về nhà họ Tần.

 

Cô ấy vẫn không nghe lời tôi, một mình lo tang lễ cho cha mẹ tôi.

 

Dáng người nhỏ bé quỳ trong linh đường đôi mắt lại sáng lấp lánh.

 

Tôi đưa tập tài liệu đó cho ấy, tôi không nên kéo ấy vào vũng nước đục này ấy là người duy nhất tôi có thể nhờ cậy.

 

"Những gì chúng ta phải là vì hàng triệu người đời sau và đất nước đã sinh ra và nuôi dưỡng chúng ta."

 

Cô ấy khóc trong lòng tôi, một lúc lâu chỉ bốn chữ.

 

Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng ấy, lần đầu tiên lời với ấy.

 

Thực ra tôi nên ra từ lâu rồi, chỉ là sợ rằng sau khi ra, tôi sẽ không nỡ rời đi nữa.

 

Sau đó, tôi theo quân đội đến Đông Bắc.

 

Những người trên vùng đất này đều có nhiệt huyết khó nguội.

 

Bao nhiêu cuộc xâm lược và chiến tranh cũng không thể đánh bại họ.

 

Chúng tôi chiến đấu ở tiền tuyến, hậu phương liên tục gửi tiếp tế cho chúng tôi.

 

Có lần, tôi bị đạn lạc bắn trúng.

 

Y tá băng bó vết thương cho tôi tươi , lô thuốc này từ Thượng Hải đến, đó là quê hương của Sư trưởng Tần phải không?

 

Tôi không khỏi nhớ đến dáng vẻ ấy đứng trước mặt tôi một cách nhút nhát.

 

Sau đó, mỗi đêm, tôi đều tưởng tượng đến ngày chiến thắng, ngày chúng tôi gặp lại.

 

Trong mơ, ấy đã vô số lần với tôi, hãy sống, xin chàng.

 

Niềm tin như đã giúp tôi g i ế t c h ế t hết kẻ thù này đến kẻ thù khác, tiễn biệt hết người đồng chí này đến người đồng chí khác.

 

Cho đến giây phút cuối cùng.

 

Khi lưỡi lê đâm xuyên qua cơ thể, tôi sờ vào chiếc trâm cài trên ngực.

 

Hy sinh vì đất nước, tôi không hối hận, chỉ là không thể ở bên cạnh bảo vệ ấy, tôi rất xin lỗi.

 

Tôi vẫn nhớ ngày hôm đó, ấy đứng trước mặt tôi, mắt đỏ hoe, nhút nhát .

 

"Chàng đừng giận, bây giờ ta không cần người khác bế nữa."

 

Lúc đó tôi nghĩ, một xinh đẹp như , nếu tự do thì tốt biết bao.

 

Chỉ tiếc là từ đầu đến cuối, tôi đều quên với ấy.

 

Được cưới ấy, tôi rất vui.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...