Ngày Thường Diễn Kịch [...] – Chương 9

16.

"Ngươi thái độ cũng coi như không tệ đấy." Hắn lạnh lùng , "Ngươi có biết hôm qua viết cái gì không?"

Ta nắm chặt vạt áo, căng thẳng lắng nghe.

"Sổ sách ngươi tính toán ngân khố, lại dùng pháp thuế hai năm trước!"

Ta chấn .

Hai năm trước, Đại Lương trải qua một trận đại hạn, gặp phải nạn đói kinh hoàng. Nông dân oán than khắp chốn, gần như sắp nổi dậy khởi nghĩa. Cuối cùng, triều đình phải huy quan lại cùng phú hộ kinh thành đóng góp, xây dựng kho lương thiện và cải cách thuế pháp. Sau cải cách, nông dân giảm hai thành thuế, còn quan lại từ thất phẩm trở lên và các phú hộ thì tăng thêm hai thành thuế. Nhờ , một trận họa lớn đã bị ngăn chặn từ trong trứng nước.

Khi ấy, quan lại và phú hộ có nhiều người bất mãn, kẻ cầm đầu đều bị trừng trị nghiêm khắc, g.i.ế.c gà dọa khỉ.

Nếu tấu chương này trình lên, Thái tử không biết sẽ bị kẻ có tâm tư xấu lợi dụng thế nào…

Ta đổ mồ hôi lạnh.

Đột nhiên bụng dưới lại đau quặn lên, ta khẽ mở miệng, lời xin tha lượn quanh đầu lưỡi cuối cùng lại nuốt ngược vào trong.

Dù thế nào đi nữa, sơ suất này quá lớn. Trách nhiệm hoàn toàn ở ta, không thể chối cãi.

Ta run rẩy : "Thần có tội."

Trầm Xác liếc ta một cái, rồi tự mình lật tiếp văn thư, không trả lời cũng không bảo ta đứng dậy.

Ta liền hiểu rõ, đây là muốn ta rồi.

Thú thực mà , ta tâm phục khẩu phục. Mắc phải sai sót lớn như , chỉ phải quỳ trong điện có hỏa long sưởi ấm, mà không phải ra ngoài quỳ trong tuyết, thì cũng coi như ân điển rồi.

Nhưng hôm nay bụng ta… Thật sự là đau muốn c.h.ế.t đi !

So với cơn đau như xé nát bụng dưới, thì đầu gối đau nhức lại trở nên quá đỗi nhẹ nhàng.

Ta nghiến răng, mồ hôi đẫm áo, cố gắng giảng đạo lý với cái bụng đang hành hạ…

Bụng huynh ơi bụng huynh, chúng ta thương lượng một chút. Hiện tại huynh đừng đau nữa, chờ về nhà rồi hãy đau có không?

Nếu huynh cứ thế này, ta thật sự không biết phải sao… Ấy?

Thật sự không đau nữa!

Không thể nào, bụng huynh lại hiểu chuyện đến thế sao!

Ahahahaha… Hửm? Không đúng.

Đau thì không đau nữa, dưới thân lại như có một dòng suối ấm áp đang tuôn ra.

Ta nín thở, từ từ cúi đầu.

Dưới sàn, từng giọt từng giọt đỏ thẫm đang tụ lại thành một vũng máu.

Ta bình thản khép mắt lại, ngất lịm đi.

Hủy diệt đi thôi! Cái thế giới này…

 

17.

Giữa cơn mê man, ta mơ hồ cảm thấy lồng n.g.ự.c có gì đó không đúng.

Mềm mại, lỏng lẻo, hô hấp thông thuận…

Khăn bó n.g.ự.c đâu rồi!

Cái gì?!

Ta lập tức tỉnh dậy, run rẩy nhắm mắt cảm nhận, phát hiện toàn thân khô ráo, sạch sẽ, dưới thân là giường chiếu ấm áp.

Hỏng rồi!

Hỏng bét rồi! Hỏng bét rồi! Hỏng bét rồi!

Giấu giếm hoàng thượng suốt mười chín năm, nay chuyện bại lộ… Ta c.h.ế.t chắc rồi!

"A Thanh? Tỉnh chưa?"

Tỉnh cái gì mà tỉnh! Ta c.h.ế.t rồi!

Ta cứng ngắc mở mắt, buồn bã lên trần nhà, nghẹn ngào :

"Điện hạ, thần cùng ngài từ nhỏ bầu , quen biết đã nhiều năm."

Trầm Xác: "… Quả thật là ."

"Thần xử sự công bằng, giữ mình nghiêm cẩn, vì nước vì dân, chưa bao giờ dám lơ là. Đi đứng, ngồi nằm, đối nhân xử thế, không thẹn với trời đất, không thẹn với sinh dân, không thẹn với triều đình. Cần cù mẫn cán mười chín năm, duy nhất một tội này."

Ta ngượng ngùng kéo chăn trùm kín mặt, nước mắt tuôn trào:

"Nhưng thần không muốn chết…"

"Chết gì chứ?" Trầm Xác dở khóc dở , "Ai bảo ngươi phải c.h.ế.t rồi?"

Hả?

Ta vừa ngẩn ngơ, đã thấy mép chăn bị hắn kéo xuống, đắp kỹ lên cổ ta:

"A Thanh, ngươi đã chịu khổ rồi.”

Chuyện gì thế này, phản ứng này không đúng rồi!

Sao hắn không tỏ vẻ kinh ngạc chút nào ?

Ta chớp mắt, dò hỏi: "Vậy… Vậy tội khi quân của thần…"

"Người đến chữa trị không phải Thái y, mà là tâm phúc của ta. Kẻ lau rửa, thay y phục cho ngươi không phải thị tùng, mà là tử sĩ của ta. Hai người đó đều là nữ tử câm, ai dám ngươi khi quân?"

Ta thở phào nhẹ nhõm, co mình vào chăn thêm chút nữa, rồi lại không kìm mà suy nghĩ vẩn vơ:

Trầm Xác sẽ không vì mà nghĩ ta không đủ năng lực, cắt giảm quyền hành của ta chứ? Dù sao ta lúc đầu nữ giả nam trang cũng là vì…

"À, đúng rồi." Hắn đột nhiên lên tiếng, lúng túng , "Ngươi ấy, mỗi lần đều chảy nhiều m.á.u sao? Nhìn mà sợ quá."

Ta vội vàng lắc đầu: "Không phải lần nào cũng … Gần đây thần quá mệt, hơn nửa năm nay trời quá lạnh, bình thường rất ít khi nặng như ."

Trầm Xác thở phào một hơi: "Là lỗi của ta, hay ngươi đánh ta một trận để hả giận cũng ."

Hắn vừa như , những lo lắng của ta liền tan biến, ta chỉ bực bội cầm gối đập vào cái đầu đang thò lại gần của hắn:

"Ngươi có bệnh à! Có bản lĩnh thì tăng bổng lộc cho ta đi?"

"Được! Được! Được! Tăng! Tăng! Tăng!"

Ta hài lòng nằm trở lại giường.

Thịnh thế này, như ta mong muốn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...