Ngày Thường Diễn Kịch [...] – Chương 7

Ứng Đan Thầm như bừng tỉnh ngộ, lập tức cúi người hành lễ với ta, nhanh nhẹn rời đi.

Ta chậc chậc hai tiếng, thầm giấu công lao, rời đi trong yên lặng.

11.

"A... A Thanh."

Ồ hố!

Không giấu rồi.

Quên mất bên cạnh còn có người.

Ta cứng nhắc xoay người lại, về phía Bách Tuyết Xuyên cũng đang hết sức lúng túng:

"Chuyện lần trước, ta trở về suy nghĩ rất lâu. Vừa rồi lại nghe những lời đó... Mới hiểu rõ khổ tâm của ngươi."

Mặt hắn đỏ bừng, quay đầu sang chỗ khác, lời rối rắm chẳng ra đâu vào đâu:

"Sao ngươi không với ta? Cha cũng không dạy, ngươi cũng không dạy, các ngươi cứ để ta như thằng ngốc, một mực đờ đẫn... Tóm lại, chuyện này là… Ta đã sai..."

Ta bật khúc khích:

"Với cái thân cốt sắt của Bách Tuyết Xuyên ngươi, rồi ngươi liệu có nghe không? Không chừng còn vung cho ta hai quyền ấy chứ. Chi bằng để ngươi tự ngộ ra."

Bách Tuyết Xuyên xấu hổ cúi đầu.

"A Thanh." Hắn do dự nửa ngày, rồi khẽ , "Ta sắp thành thân rồi."

Ta có chút ngạc nhiên.

Mặt hắn ửng đỏ, khóe môi không giấu nụ :

"Là đích nữ của Đỗ Ngự sử, ôn nhu hiền thục, tri thư đạt lễ, lại còn biết nhảy Lạc Thần vũ... Ừm..." Hắn xoa xoa mũi, "Giờ chúng ta đã hóa giải hiểu lầm, lại là bằng hữu tốt nhất. Ta về sẽ bảo người mang thiệp mời đến cho ngươi, đến lúc đó, hôn lễ của ta, ngươi nhất định phải tới đấy!"

Ta chân thành mỉm :

"Được thôi. Đêm phòng náo nhiệt không? Đến lúc đó ta nhất định phải một trận thật tưng bừng. Cái thằng nhóc nhà ngươi lại cưới vợ trước ta! Hứ!"

"Thôi ! Ngươi có náo thì cũng thôi, đừng phu nhân ta sợ đấy nhé!"

Sau khi Bách Tuyết Xuyên rời đi, ta thu lại nụ cợt, cúi đầu chính mình.

Một thân quan phục, đơn sơ mà cũ kỹ.

Năm xưa thiếu niên cưỡi ngựa dạo phố, say giữa gió xuân, cái tính kiêu ngạo, cương nghị đã bị năm tháng bào mòn thành tro bụi, giờ chỉ còn lại bộ dạng phong trần và sự lão luyện, khéo léo chốn quan trường.

Ta đã quen với việc bó ngực, ép giọng, chắp tay hành lễ, mở miệng là quân thần, nhấc mắt cúi đầu đều là Hoàng thành.

Vũ y?

Chắc đã nằm đâu đó trong tủ mà phủ bụi rồi!

Không một ai quanh đây, ta do dự trong chốc lát, kéo lớp vải bó chặt trước n.g.ự.c qua áo, thử đứng thẳng người với tư thế thoải mái hơn…..

Đau!

Bó đến đau!

Ta tự giễu khẽ.

Đã đi trên con đường này, còn gì mà mơ mộng như nữ nhi bình thường nữa chứ?

Ta buông tay, chỉnh lại vạt áo, sửa sang mũ quan, thu rộng tay áo, ngồi ngay ngắn như một nam tử mẫu mực của Đại Lương.

Huống Lưu Thanh à Huống Lưu Thanh.

Chớ tham hư vọng.

Phải tỉnh táo!

 

12.

Bận rộn suốt một ngày, ta trở về phủ, ma xui quỷ khiến thế nào lại lôi ra một vò rượu cất, tự mình uống giữa sân tuyết rơi đầy.

Chợt lại nhớ tới Bách Tuyết Xuyên thuở tham gia hội thí năm nào.

Lúc đó, hắn còn chưa khoác lên mình quan phục, một thân áo trắng, tiêu sái tự tại, hào hứng chạy tới quyển sách trong tay ta.

"Ngươi cũng đọc Trương Cửu Linh sao?" Hắn kinh ngạc , “‘Giang Nam hữu đan quất, kinh đông do lục lâm. Khởi y địa khí noãn, tự hữu tuế hàn tâm!' Ta thích nhất bài này! Ta nghĩ, sau bài 'Quất tụng' của Khuất Nguyên, đây là bài thơ thể hiện rõ khí cốt của quất nhất!"

"Thật trùng hợp." Ta mỉm , “Ta cũng thích hai bài thơ ấy, thích nhất vẫn là bài 'Cảm Ngộ' của Trương Thừa tướng….. 'Thảo mộc hữu bản tâm, hà cầu mỹ nhân chiết', phong thái thanh cao nhã nhặn như , rằng đó là mục tiêu cả đời của ta cũng không quá."

"Hay lắm! Huống huynh, à không! A Thanh!" Bách Tuyết Xuyên vui vẻ khoác tay lên vai ta, "Chỉ cần ngươi đọc Trương Cửu Linh, chúng ta chính là huynh đệ khác cha khác mẹ! Con đường này, hãy cùng nhau bước đi!"

……

Nhưng mà...

Khi ấy, chúng ta không hề biết…

Trời cao, đường dài.

Sương tuyết quanh năm.

…..

 

13.

Gió lạnh thấm vào xương, ta bất giác hít một hơi lạnh.

Ta hiểu rõ, mình đang đi trên con đường gian nan hơn bất cứ ai, cuộc đời này định sẵn sẽ độc bước đi...

"Này!"

Một giọng đột ngột vang lên sau lưng.

Ta giật mình quay lại.

Giữa tuyết trắng mênh mông, Trầm Xác khoác một thân y phục đỏ như lửa, miệng hì hì: "A Thanh của ta! Sao lại uống rượu buồn một mình thế này?"

"Ngài đường đường là Thái tử, lén lút trèo tường gặp thuộc hạ, thật sự ổn sao?" Ta thở dài, đẩy chiếc ô hắn đưa ra, "Thần không muốn che ô, thần chỉ muốn ngồi một lúc trong tuyết. Đi đi, đừng bận tâm đến thần nữa... Haizz!"

Trầm Xác hất tay, ném thẳng chiếc ô đi.

"Dầm thì dầm!" Hắn khẽ, "Ta sẽ ở lại với ngươi!"

Tay ta chững lại khi đang cầm vò rượu, ánh mắt chợt trở nên sâu thẳm.

Nhưng rồi tất cả lại bị lớp tuyết bay mịt mờ che khuất hết thảy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...