Ngày Thường Diễn Kịch [...] – Chương 6

"Sao có thể!" Trầm Xác lập tức nổi nóng, "Tịch thu nhà ai cũng không tịch thu nhà ngươi!"

"Vậy chẳng phải là xong rồi sao?" Ta phất tay, "Tóm lại lần này ngài quá vội vàng rồi, phụ thân ta không nỡ đánh c.h.ế.t ta thật đâu."

Trầm Xác dài thở một hơi: "Thanh của ta à! Ngươi tự coi mình là hiền thần, hiếu tử, là huynh trưởng tốt, lại chẳng coi mình là người! Ngươi không chết, chẳng lẽ không biết đau sao? Ngươi quan tâm đến bản thân, còn không bằng ta quan tâm ngươi."

Ta trầm mặc…

Ngoài hiên, tuyết bay lả tả. Ta giơ tay hứng vài bông, nhẹ nhàng nắm chặt rồi mở ra.

Trong lòng bàn tay chỉ còn lại một vệt nước nhỏ xíu sau khi tuyết tan.

Hoa nở rồi tàn, nước trôi không quay đầu.

Chẳng phải là chớp mắt thôi sao?

Vậy thì… Là quyền thế ư? Địa vị ư? Tình cảnh ư?

Càng lên cao càng dễ ngã nặng, ta không dám buông lơi.

Lùi một bước, chính là từ mây mà rơi xuống bùn.

Nghĩ đến đây, ta không khỏi rụt cổ lại:

"Trầm Xác, gió lớn quá, ta lạnh lắm."

Trầm Xác lộ vẻ khinh thường:

"Lạnh thì thêm áo, đừng đứng đây than thở, đồ ngốc."

"Thôi đi, ngài không hiểu đâu... Ể? Này!"

Hắn cởi áo khoác dày ra, không không rằng liền khoác lên người ta:

"Bộ này, ta chưa từng mặc ra ngoài, người khác không nhận ra đâu."

Hắn xoay người bước vào gió tuyết, đi mấy bước lại quay đầu, nheo mắt ta:

"Ngày mai nhất định phải để ta thấy nó nguyên vẹn trên người ngươi, không thì ta chỉ hỏi mỗi ngươi thôi."

"Cái này..."

Chớp mắt, bóng dáng cao lớn của hắn đã biến mất ngoài cửa.

Ta bĩu môi.

Chạy nhanh như gì?

Sợ người khác không biết chân ngài dài chắc.

Ta cúi đầu, sờ vào lớp vải dày giá trị xa xỉ của chiếc áo, cuối cùng vẫn kéo sát vào người.

Cũng phải công nhận rằng...

Ấm thật...

 

10.

Năm hết Tết đến, các loại sổ sách đều eo hẹp, tra xét cũng gắt gao.

Mấy ngày gần đây, ta chạy đến Hộ bộ nhiều nhất, chạy đi chạy lại đến quen thuộc như nhà mình.

Viên quan chủ sự mồ hôi đầm đìa, cật lực lật tìm sổ sách ta cần. Sổ sách vừa nhiều vừa dày, tìm cũng phải mất một lúc lâu. Ta chào hỏi một tiếng rồi tự tiện đi vào khách gian, rót cho mình một chén trà nóng.

Vừa ngồi xuống, ta nghiêng đầu liếc qua, thấy một bóng dáng cao lớn đứng trước kệ sách, chăm đọc một cuốn sách, hoàn toàn không để ý đến ta.

Bóng lưng này, có chút quen thuộc?

Nhìn kỹ, lại thấy không quen lắm.

Thôi kệ, tùy hắn , thích gì thì .

Hơi trà nóng bốc lên, đầu óc ta mơ màng, lim dim mắt chợp đi một chút. Bỗng dưng bị tiếng than thở não nề đánh thức.

Là tân Lang trung của Công bộ, Ứng Đan Thầm, hắn đang lo lắng mà vỗ đùi thở dài.

"Ôi trời! Ôi trời! Phải sao đây? Aaaaa! Cứu mạng! Cứu ta với! Cứu ta với!"

Ta che miệng ngáp một cái: "Ứng đại nhân, lại chưa xin bạc à?"

"Tiểu Huống đại nhân!"

Hắn như bắt cứu tinh, lập tức lao đến túm lấy tay áo ta mà lắc không ngừng.

"Ngài xem! Thiện Nghĩa Thương trong thành đã lâu không tu sửa, lần này tuyết rơi, nước ngấm vào dưới kho! Ngấm nước rồi, tiếp theo chẳng phải là mốc meo hay sao? Một khi đã mốc, thì là cả kho! Cả kho lương đấy! Ngài có hiểu không? Cả kho! Đó là lương thực giúp biết bao người qua mùa đông!

"Thế Mễ Thượng thư lại rằng mùa đông nhiệt độ thấp, trong chốc lát chưa bị mốc đâu, bảo ta chờ thêm! Ta chờ cái chân của bà nội hắn ấy! Ta chờ , hàng trăm hộ nghèo ở ngoại ô Kinh thành không chờ ! Hắn rõ ràng là thấy người nghèo dễ bắt nạt, người thì cứ sắc mặt mà hành xử… Ưm ưm… Ưm?"

Ta đưa tay bịt miệng Ứng Đan Thầm lại.

"Ứng đại nhân, cẩn trọng lời ."

"Tiểu Huống đại nhân! Ngài cũng…"

Ta hạ thấp giọng :

"Đừng nóng vội, nghe ta đây. Theo như lệ thường năm trước, trong vòng một tháng đích thực sẽ không bị mốc đâu. Nhưng nếu đại nhân sốt ruột, lần sau hãy với Mễ đại nhân như này……

"Luật mới sắp thi hành, hộ nghèo cũng có quyền bỏ phiếu đánh giá quan viên. Dĩ nhiên, Mễ đại nhân là Hộ bộ Thượng thư, tầm không chỉ dừng lại ở những việc nhỏ như một châu một huyện, mà là kế sách đại cục của toàn dân trong thiên hạ. Bách tính ngoại ô Kinh thành cảm niệm ân đức của Mễ đại nhân, ngày ngày đốt hương cầu phúc cho ngài, về sau, tất nhiên cũng nguyện góp chút sức mọn cho ngài. Trong mùa đông giá rét, mong rằng Mễ đại nhân thương xót, sớm phê duyệt bạc để sửa kho, để họ có thể về nhà húp một chén cháo nóng, càng thêm tận tâm tận lực cầu phúc cho ngài."

Ứng Đan Thầm mặt đỏ bừng, lắp bắp:

"Đây... Đây… Đây chẳng phải là hối..."

Ta đặt chén trà xuống, bình thản :

"Thứ nhất, theo luật pháp triều đình ta, chỉ cần chưa rõ, không có giao dịch tiền bạc công khai và chứng cứ vật chất, thì không tính là hối lộ. Thứ hai, khoản bạc xin về để tu sửa này, không vì cách ngươi xin khéo léo mà thành ra ô uế, dơ bẩn, không thể cứu người trong cảnh dầu sôi lửa bỏng. Bách tính no bụng quan trọng hơn, hay cái danh hiệu mà ngươi cố chấp giữ lấy quan trọng hơn? Huống chi, Mễ đại nhân cũng sẽ không để chuyện này lan truyền ra ngoài. Linh hoạt một chút đi!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...