Ngày Thường Diễn Kịch [...] – Chương 16

Ta thực sự muốn mắng người. Cái gì mà một hơi dài như , ngài còn ngắt quãng để hù dọa thần nữa! Không thấy buồn chút nào!

Bệ hạ, kẻ chẳng có chút lòng nhân ái nào, lại còn rộ lên, còn cố kéo phụ thân ta theo: "Ha ha ha, Huống thừa tướng, khanh nuôi dạy con thật tốt, quả có khí phách của khanh năm xưa."

Phụ thân từ dưới đất ngồi dậy, ho khan vài tiếng để che giấu sự lúng túng, chắp tay cúi người, cố gượng chuyển đề tài, nhắc lại lời ta về việc Thiện Nghĩa Thương bị phế bỏ, lương thực dự trữ vận chuyển về phía Bắc, và những dấu hiệu đáng ngờ trong việc tăng cường lương thảo đột ngột.

Bệ hạ phất tay bảo ta lui xuống, kéo phụ thân ta vào điện Cam Lộ để tiếp tục bàn luận.

Ta, kẻ vừa ngớ ngẩn vừa thừa thãi, lặng lẽ rời khỏi đại điện, đứng trước cửa hứng tuyết một lúc, rồi hít sâu, thở ra khói trắng lạnh lẽo.

Chết tiệt, Trầm Xác bao giờ mới về?

Ta thấy oan ức lắm, muốn khóc thật to mà không dám.

26

Bắc địa, gió bắc cuốn theo tuyết trắng.

"Điện hạ, người…"

Trầm Xác khẽ khoát tay, từ chối chiếc ô mà thị vệ đưa tới, cả thân áo đỏ thẫm thấm đầy tuyết lạnh.

"Các tướng sĩ còn phải xông pha trước mưa tên bão đạn, gia chỉ bị tuyết ướt một chút thì có gì to tát? Nếu không thể cùng quân dân chia ngọt sẻ bùi, những tấm lòng mà gia dày công thu phục trên đường này chẳng phải là vô ích hay sao? Huống hồ…"

Y ngoảnh đầu về phương nam, nhẹ nhàng đón lấy một nắm tuyết trong tay, thì thầm:

"Nàng chắc sẽ thích lắm."

Thị vệ đứng bên cạnh chỉ biết mắt mũi, mũi tâm, nín thở, giả vờ như không tồn tại.

Một lát sau, có lính vệ binh thở hổn hển chạy tới báo:

"Điện hạ! Bùi lão tướng quân có ý định tối nay cùng mọi người uống rượu, ăn thịt, mừng vài trận thắng gần đây, muốn hỏi ý kiến của người."

"Đi đi," Trầm Xác phẩy tay, "Cấm vệ quân mà gia mang theo sẽ phụ trách toàn bộ việc canh gác đêm nay, để huynh đệ quân Bắc Đình nghỉ ngơi thoải mái."

"Điện hạ minh!" Lính vệ binh vui mừng hớn hở chạy về truyền lệnh.

Trầm Xác nở nụ chân thành.

Y hiểu rõ mỗi người đều có sở trường riêng, không dám khinh suất khi dẫn binh, trước lúc xuất chinh đã năm lần bảy lượt mời Bùi lão tướng quân quay về giúp sức.

Bắc địa không thiếu binh lính cũng chẳng thiếu tướng tài, điều lo lắng duy nhất là binh không quen tướng, tướng không quen binh.

Quân Bắc Đình nhiều năm đối đầu với sự quấy nhiễu của quân Địch ở phía bắc, thực lực không hề kém. Đại Lương cũng không thiếu tướng tài, chẳng phải chỉ có một mình Lý tướng quân. Điều đáng lo là kẻ thay thế không đủ tài trí, thiếu uy vọng, không thể áp chế nổi quân Bắc Đình, hoặc thiếu kinh nghiệm, không thích ứng với cách chiến đấu của Bắc địa.

Bùi lão tướng quân từng là chiến tướng lừng lẫy ở Bắc cương, nay có thể hòa hợp với thế hệ mới của quân Bắc Đình, với y mà là một chuyện đáng mừng.

Mọi việc đều đang tiến triển theo hướng tốt đẹp. Huống chi...

Y khẽ chạm tay lên n.g.ự.c áo.

Nơi trái tim y cất giữ bức thư kia, mấy ngày qua đã đọc đi đọc lại đến mức dù cố giữ cẩn thận, giấy cũng đã nhàu đi ít nhiều.

A Thanh quả nhiên nuôi dạy một muội muội tài giỏi, thậm chí còn có thể tìm Lý tướng quân.

Dù sao thì Huống lão gia cũng không thể việc này, nên chắc chắn đó là công lao của A Thanh.

Tiểu nương của y, thực đúng là một ngôi sao may mắn.

Phía xa, bầu trời dần dần tối lại.

Ban ngày ở Bắc địa vốn đã ngắn, lại đang vào giữa mùa đông, càng thêm ngắn ngủi đến đáng thương. Mới giờ Dậu, trời đã đen kịt, chẳng còn rõ đường đi.

Y ngẩng đầu, tâm có chút nặng nề.

Không biết bầu trời ở Thượng Kinh, liệu cũng đen tối như thế này không?

27

Đêm đen như mực len qua cửa sổ đang mở, trườn vào trong phòng.

Ánh nến lập lòe, mỗi lần lung lay đều khiến những cơn gió đi qua trông như những bóng ma lẩn khuất.

Từ lúc chạng vạng, mưa nhỏ đã bắt đầu rơi xuống Thượng Kinh. Mưa càng lúc càng nặng hạt, xen lẫn những bông tuyết lạnh buốt, phủ đầy mặt đất, tan chảy thành những vũng nước bẩn thỉu.

Đến đêm, mặt đất lại bị vó ngựa của quân phản loạn và Kim Ngô vệ giẫm nát, sớm đã trở nên nhầy nhụa, bẩn đến mức không thể tả.

Tiếng người hô ngựa hí và những âm thanh va chạm của binh khí vang vọng trong gió.

Đêm nay, chắc chắn là một đêm không ngủ của Thượng Kinh.

Ta bất an trong lòng. Nói là, những việc ta có thể đều đã hoàn thành. Phần còn lại, ta chẳng am hiểu binh sự, chức quan lại bé nhỏ, không thể nào nhúng tay vào , ...

"Hồng Sương," ta không kìm mà cất tiếng hỏi, "bên ngoài hình ra sao rồi?"

Hồng Sương nghe tiếng liền nhẹ nhàng trèo qua tường trở vào:

"Giờ Tuất, Kim Ngô vệ đã xuất thành hướng về Nam Giao. Vừa rồi, có vài toán quân nhỏ đã hồi kinh báo cáo, có vẻ mọi sự vẫn thuận lợi.

Ở nội thành, Thụy thân vương đã bị trảm, phe cánh Triệu đảng phần lớn đều bị khống chế, khắp nơi vẫn chưa tìm thấy tung tích của Thái hậu nương nương, ở Thiện Nghĩa Thương cũng không có."

Nghe , lòng ta chùng xuống:

"Thụy thân vương bị trảm lúc nào?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...