Nàng ấy "phụt" .
Nhưng vì đau đớn chạm đến tạng phủ, nước mắt lập tức rơi xuống.
"Nhưng ngươi cũng không tin mà? Ngươi còn biết tìm ta để cầu cứu."
Lệ Tần ngửa mặt vầng trăng tàn nơi chân trời, nước mắt đọng lại ở góc cằm, long lanh, phản chiếu ánh trăng.
"Ô Lê, ta sai rồi. Thì ra ta chưa từng hận nàng. Ta chỉ là. . . nàng đến đau đớn. . ."
"Nhưng ta quá ngốc." Nàng ấy não nề.
"Ta biết quá muộn rồi."
Hồi lâu, cuối cùng nàng ây cũng chịu rời mắt khỏi vầng trăng kia.
Chậm rãi, cúi đầu xuống.
"Ta ngươi, vì Ô Lê ngươi. Đi những việc ngươi muốn đi. Nếu ngươi Hoàng đế, Ô Lê phải hưởng Thái miếu."
Ngón tay thon dài mơ hồ vẽ theo khuôn mặt ta, nàng ấy thì thầm.
"Ngươi giống Ô Lê quá, cũng giống ta. Thanh Ngô, ngươi thật sự không phải là tiểu bảo bảo của ta và Ô Lê sao?"
Lời này thật hoang đường.
Ta đưa tay đỡ mỹ nhân đang lảo đảo.
Quay mặt đi, trong lòng bỗng có chút không đành.
"Ngươi say rồi."
Đôi mắt long lanh nước của nàng ấy ta, khẽ.
"Thanh Ngô, ta sắp c.h.ế.t rồi. Con đường phía trước, ngươi phải tự mình đi rồi."
Ta mím môi.
"Ngươi đã giúp ta một việc lớn. Ngươi muốn gì? Ta đều thỏa mãn cho ngươi."
Lệ Tần uống đến đỏ cả gò má, chỉ vào túi hương đeo ở thắt lưng ta.
Nàng ấy không rõ ràng:
"Ta muốn cái này. Ta chỉ muốn cái này, những thứ khác ta đều không cần."
Ta ngạc nhiên.
Đó là túi hương ta chế theo mùi hương trong lòng mẫu phi.
Mùi hương này đã an ủi ta khi bị ác mộng vây hãm.
An ủi Thái tử khi hắn bạo nọ.
Bây giờ, cũng an ủi Lệ Tần sắp chết.
Nàng ấy nâng niu nắm chặt túi hương, áp vào ngực.
"Thật tốt quá."
Ta gần như chạy trối chết.
Khi vừa bước qua cửa điện, ta nghe thấy Lệ Tần vui vẻ một câu gì đó.
Dường như là ——
"A Lê, ta đến bầu với nàng đây."
22
Hoàng đế đột tử, triều đình náo loạn thành một đống, mấy vị Hoàng tử cũng rục rịch, cũng có người đề nghị vớt Phế Thái tử ra để lên ngôi.
Có người lấy ra di chiếu mà tiên đế để lại từ sớm.
Trên đó chỉ có vài chữ đơn giản ——
"Lệnh cho Thái phó Chu Nghiễn Chi xử lý việc phế lập."
Mọi người nhau ngơ ngác.
Thái phó mới c.h.ế.t mấy tháng, di chiếu này, tiên đế còn chưa kịp đổi mới.
Vào lúc quần long vô thủ, Thái phó Chu Nghiễn Chi "đã chết" xuất hiện.
Cái c.h.ế.t của Chu Nghiễn Chi, chỉ là một vở kịch ta liên thủ với ông ấy để diễn, để cho vị lão thần tam triều này rõ bộ mặt thật của Thái tử.
Năm đó ta thiết kế cho Chu Nghiễn Chi giả chết, rồi để ông ấy tận tai nghe cuộc đối thoại giữa ta và Thái tử.
Cuối cùng ông ấy cũng c.h.ế.t tâm với Thái tử.
Nhưng Hoàng hậu vì vị trí Đông cung của Thái tử, đã tàn sát hết những Hoàng tử có tài trong cung.
Trong số Hoàng tử còn lại, không một ai có thể đảm đương đại sự.
Chu Nghiễn Chi thở dài thườn thượt, thậm chí muốn trực tiếp tự vẫn tạ tội.
Ta đã tìm đến cửa vào lúc đó.
Ta với ông ấy:
"Ta là lựa chọn tốt nhất.
"Những bài luận của Thái tử mà ngài ca ngợi là phúc của xã tắc, đều do ta viết. Tâm huyết ngài đổ ra không phí công, bởi vì ta đã học ."
Ta thấy ánh sáng trong mắt ông ấy sáng lên rồi lại từ từ tắt.
"Nhưng ——"
Âm thanh tan biến trong một tiếng thở dài.
"Nhưng ngươi là nữ tử."
Ta khẽ :
"Thái phó học rộng biết nhiều, sao lại không biết —— Từ xưa Đế vị là người có tài đảm đương. Động thì sinh, tĩnh thì tử!"
Đường cùng.
Vị nho sinh cố chấp này không thể không chấp nhận ta.
Trong triều, vị lão thần tam triều này, vì ta, lại một lần nữa tranh biện với quần thần.
Ông ấy trên thì quở trách phế Thái tử g.i.ế.c thầy, dưới thì chê trách mấy vị Hoàng tử khác vô đức.
Lại thay ta người chuyện, thuyết phục tông tộc của Hoàng hậu.
Ông ấy , dưới gối Hoàng hậu, cũng chỉ có mình ta là huyết mạch của tiên đế, chính danh chính phái.
"Nữ tử này hiếu thuận với Hoàng hậu, dù chỉ một con rối thì sao? Dù thế nào, dưới danh nghĩa nàng cũng là do trung cung sinh ra."
Tông tộc Hoàng hậu dần dần tâm.
Thế nên ta dưới sự ủng hộ hết mình của Chu Thái phó và sự giúp đỡ của tông tộc Hoàng hậu, đã lên ngôi xưng Đế.
Trong ngoài đều bị kiềm chế.
Nhưng không sao, ta quen chịu đựng rồi.
Thời gian còn sớm, đợi thêm chút nữa.
Lệ Tần vì báo thù cho mẫu phi, đã biến bản thân thành Mỹ nhân tuyệt.
Ta cũng là một mùi hương.
Hương đã thắp lên.
Mà ta, chỉ cần đợi một thời cơ.
23 - Hậu ký
Chiêu Ninh nguyên niên, Ngũ Hoàng nữ Lý Thanh Ngô đăng cơ, là nữ Đế đầu tiên của Đại Thịnh triều.
Chiêu Ninh tứ niên, Thái phó Chu Nghiễn Chi chết, truy phong Định Quốc công, thụy hiệu Văn Chính.
Chiêu Ninh thất niên, tông tộc đế mẫu mưu phản, âm mưu bại lộ, đều bị xử tử.
Cùng năm, đổi quốc hiệu thành "Lê". Truy phong Dung Tần, Lệ Tần của tiên đế Hoàng Thái hậu.
Chiêu Ninh cửu niên, cùng các nước Tây Vực trao đổi hàng hóa, vĩnh viễn giữ mối bang giao tốt đẹp.
Chiêu Ninh thập tam niên, đề bạt nữ quan đầu tiên của Đại Thịnh, mở nữ học.
Chiêu Ninh nhị thập niên, nữ đế băng hà, an táng cùng hậu lăng với nhị vị Hoàng Thái hậu Dung, Lệ.
Hết
------------------------------------------------------------
Dưới đây là phần giới thiệu của bộ truyện | Chiến Thần Đổi Hồn Với Ngốc Nữ | đã đăng tải full trên MonkeyD, nếu như các hứng thú có thể tìm đọc theo tên truyện nhé!
Hoàng đế hạ chỉ, ban hôn cho đại tỷ tỷ của ta với chiến thần Đại Hoài.
Trong lúc cả phủ đang hân hoan chúc mừng, ta lại phát hiện nàng ấy đang định trèo tường bỏ trốn.
Đại tỷ tỷ cầu xin ta thả nàng ấy đi: "Tiểu muội, ngươi không biết đâu, thật ra ta là nam."
- Chiến Thần Đổi Hồn Với Ngốc Nữ! -
Bạn thấy sao?