Chồng tôi đã chết. Ngày làm tang lễ, tôi cố tình mặc chiếc váy đỏ rực nhất đến… chúc mừng. À nhầm, đến viếng. MC hỏi: “Là góa phụ của người quá cố, cô có lời nào muốn nói để tiễn biệt anh ấy không?” Tôi nhìn di ảnh của Trần Xích. Lông mày kiếm, mắt sáng, môi hơi cong với nụ cười như thường lệ. Nhìn kiểu gì cũng muốn tát cho một phát. Tôi bật loa ngoài điện thoại, phát bài Ngày Tốt Lành. Sau đó cầm micro, nói lớn: “Đồ cẩu thả, chết rồi còn biết thả thính! Nhưng anh chết thật là đúng lúc! Tôi mong ngày này lâu lắm rồi!”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?