Ngày Tận Của Lớp [...] – Chương 3

5

Sau khi trọng sinh, tôi đã luôn lo sợ đám người đó sẽ tiếp tục hãm mình.

, tôi đi đâu cũng giữ lại bằng chứng.

Tối qua tôi đúng là đã gặp Lạc Dao.

Nhưng chỉ là cờ lướt qua nhau bên vệ đường.

Trong video, Lạc Dao đang ngồi xổm bên bờ sông, đổ toàn bộ giấy dự thi và tài liệu ôn tập từ cặp ra sông:

“Một lũ ngu ngốc, tôi vốn chẳng thi nổi đại học, mất giấy thì mất.

“Nhưng nếu có các người cùng rớt với tôi, thì tôi chẳng lỗ gì.”

Trong video còn có giọng một người đàn ông:

“Nhưng học của đối xử với rất tốt mà, thật sự nhẫn tâm sao?”

“Chỉ là một lũ mọt sách thôi, chỉ có ích khi cho tôi chép bài trong giờ kiểm tra. Nếu đã coi tôi là cưng của lớp, thì thi rớt cùng tôi mới gọi là thật lòng thương tôi, đúng không?”

Mọi người kinh hãi đoạn ghi hình, từng đôi mắt đỏ hoe vì phẫn nộ.

Có người lao tới bóp cổ Lạc Dao:

“Con khốn! Cô đã gì thế hả? Dám đối xử với bọn tôi như sao!”

Các phụ huynh cũng sững sờ đoạn video, tay nắm chặt lấy vạt áo ngực:

“Cái… cái con ranh này!”

Có người không chịu nổi, ngất xỉu tại chỗ và đưa đi cấp cứu.

Những người từng xem Lạc Dao là “cục cưng của lớp” giờ giữ chặt lấy ta, không để ta thoát, không ít nữ sinh vừa khóc vừa đánh:

“Tôi rồi, tự dưng cậu đòi giữ giấy dự thi, hóa ra là vì chuyện này!”

“Chắc chắn cậu ghen tị với lớp trưởng nên mới bôi nhọ ấy!”

“Trả giấy dự thi lại cho chúng tôi!”

Lạc Dao run rẩy vì sợ.

Khi một phụ huynh cao lớn bước lên định áp giải ta đến đồn cảnh sát, ta bất ngờ hét lớn rồi chỉ tay về phía tôi:

“Lớp trưởng! Cậu cố dẫn dắt tớ mấy lời đó để vu oan cho tớ phải không?!”

Cả lớp khựng lại:

“Cậu gì?”

Lạc Dao ngồi xổm dưới đất, khóc run rẩy:

“Tối qua tớ gặp lớp trưởng, ấy đang video ngắn, muốn tớ giúp quay một cảnh.

“Tớ đã cảm thấy không ổn, lại không nỡ từ chối, nên mới cầm một đống giấy vụn diễn cảnh đó.

“Không ngờ đó lại là kế hoạch hãm tớ của lớp trưởng!”

Mọi người đưa mắt nhau, nhất thời không biết nên tin ai.

Lạc Dao lau nước mắt:

“Các cậu cũng nghe rồi mà, Giang ấy thấy lớp trưởng lấy giấy đi…

“Vả lại, nếu tớ thực sự không muốn các cậu thi thì đã chẳng tổng hợp đề ôn cho các cậu gì!”

Mọi người lại sững người.

Nghĩ đến chuyện tôi “lật lọng”, ủy viên thể dục lập tức quay sang tôi:

“Con khốn! Suýt nữa lại bị mày lừa!”

Phụ huynh cũng dần áp sát:

“Tiêu Vũ Nhiên, chúng tôi – những người cha mẹ – tin tưởng nhất là giáo viên, sau đó là cháu.

“Chúng tôi còn định góp tiền mua quà cảm ơn cháu sau kỳ thi, không ngờ bao lâu nay cháu đều đang diễn!”

Tôi lại bị vây kín thêm lần nữa.

Nhưng lần này, tôi không còn bằng chứng gì để lật lại thế.

Ngay khi tôi sắp bị đánh hội đồng, hiệu trưởng thở hổn hển chạy tới:

“Dừng lại hết đi! Nhân viên cấp lại giấy dự thi đến rồi! Mọi người nhanh lên!”

Người đang giữ chặt lấy tôi lập tức cứng đờ.

Phụ huynh vội buông tôi ra, kéo con mình chạy đến nơi lại giấy.

Tôi lảo đảo bước tới thì Giang Thu Hoài lại đẩy mạnh tôi ra, đẩy Lạc Dao lên phía trước:

“Đừng vội, để Dao Dao lại trước!”

Ủy viên thể dục cũng xoay người, nhanh chóng nhường đường:

“Dao Dao đã chịu nhiều ấm ức rồi, để ấy lại trước đi!”

Mọi người đều quay lại , tự nhường chỗ cho Lạc Dao.

Con đường phía trước ta giờ đã hoàn toàn thông suốt.

“Dao Dao? Sao còn ngây người ra đó! Mau lại đi! Bọn tớ đợi cậu xong rồi mới !”

Lạc Dao siết chặt gấu áo.

Vốn dĩ ta định mất giấy dự thi của cả lớp để kéo mọi người xuống cùng.

Bây giờ nếu lại, mấy điểm cao gian lận trước kia của ta chẳng phải sẽ bị lộ hết sao?

Quan trọng hơn, kế hoạch của ta sẽ hoàn toàn thất bại…

“Dao Dao! Đừng đứng nữa! Mau đi đi!”

Không còn cách nào, ta đành miễn cưỡng bước đến quầy lại giấy.

“Căn cước công dân đâu?”

Cô giáo ở quầy hỏi.

Lạc Dao lục tung cả người một lúc lâu.

Bất ngờ quay sang tôi:

“Tớ nhớ rồi! Căn cước công dân của tớ bị lớp trưởng lấy mất rồi!”

Cả lớp lập tức quay lại, túm lấy tôi:

“Mau trả lại căn cước cho Dao Dao!”

Tôi vùng vẫy dữ dội: “Mấy người điên à! Căn cước của ta sao lại ở chỗ tôi !”

Lạc Dao mắt đỏ hoe:

“Lớp trưởng… tớ biết cậu luôn ghen tị vì tớ thân thiết với Giang.

“Nhưng giờ là thời khắc quyết định của kỳ thi đại học, cậu đừng rộn nữa.

“Chỉ cần cậu trả lại căn cước… tớ… tớ sau này sẽ không tiếp cận Giang nữa…”

“Tiêu Vũ Nhiên!”

Giang Thu Hoài túm lấy cổ áo tôi:

“Mau trả căn cước cho ấy!”

Miệng tôi vẫn đầy mùi máu, tôi phun thẳng một ngụm máu vào mặt Giang Thu Hoài:

“Tôi không lấy! Nói là không lấy!”

“Bốp!”

Một cú tát giáng xuống mặt, ủy viên thể dục tức đến mức rống lên:

“Mọi người lên! Chắc chắn căn cước ở trên người con khốn này!”

“Các người định gì!”

Cổ áo tôi bị xé rách, sắp bị lột sạch giữa đường, thì tiếng chuông khai mạc kỳ thi đột ngột vang lên.

“Bắt… bắt đầu thi rồi sao?”

6

Mọi người đều chết lặng.

Lúc này họ mới nhận ra — ngay trong lúc kéo giằng tôi, thời gian đã trôi qua mất rồi.

Lạc Dao đứng ở quầy lại giấy tờ, khẽ thở phào một hơi dài.

Sau đó ta quay đầu, vừa khóc vừa tôi:

“Lớp trưởng! Nếu cậu sớm trả căn cước lại cho tớ, thì mọi người đã có thể vào phòng thi rồi!”

Câu đó lập tức khiến những học sinh bị lỡ kỳ thi tìm chỗ trút giận.

Ủy viên thể dục lập tức tung một cú đá khiến tôi ngã vật xuống đất.

Ngay sau đó, đám học sinh và phụ huynh phẫn nộ như phát điên lao tới:

“Con khốn! Tao muốn mày chết!”

“Sao mày ác ! Muốn hủy hoại bao nhiêu gia đình! Hôm nay tao có phải ngồi tù cũng phải trả thù cho con tao!”

“Tránh ra hết!”

Một xô xăng bị tạt thẳng lên người tôi.

Một thí sinh giơ bật lửa lao tới.

Mọi người sợ hãi lùi lại, còn tôi thì mở to mắt:

“Đừng mà!!”

Không!

Tôi không muốn tái diễn bi kịch đó!

Bị thiêu sống đau đớn lắm! Tôi không muốn!

“Dừng tay lại!”

Một giọng quen thuộc vang lên.

Mẹ tôi thở hổn hển xuất hiện sau lưng Lạc Dao, một tay giữ chặt vai ta.

Bố tôi bước tới, rút từ trong áo ta ra một chiếc căn cước công dân, giơ cao:

“Đây chính là căn cước mà bảo con tôi lấy sao?!”

Sắc mặt Lạc Dao trắng bệch.

Một nữ sinh đang ngồi khóc dưới đất ngẩng đầu lên, mắt mở to kinh ngạc:

“Lạc Dao! Thứ đó vẫn ở trong túi của cậu mà!”

Lạc Dao ấp úng:

“Tớ… tớ chắc là quên mất là để ở đây rồi…”

“Nhưng nãy cậu đã lục túi này rồi mà? Túi đó nông lắm, không thể nào không phát hiện ra !”

“Chẳng lẽ… Lạc Dao, cậu cố …?”

đó hoảng hốt đưa tay bịt miệng.

Bố mẹ tôi vội lao tới rửa sạch xăng trên người tôi, dùng khăn phủ người tôi lại.

“Con khốn nạn!”

Một vị phụ huynh không nhịn nữa, vung tay tát mạnh lên mặt Lạc Dao.

Các học cũng không thể nhịn hơn nữa.

Cậu nam sinh vừa rồi cầm bật lửa lập tức quay sang, hắt cả thùng xăng lên người Lạc Dao:

“Tại sao mày cố kéo dài thời gian! Có phải mày muốn tụi tao không lại giấy kịp không?!”

“Đúng! Vừa rồi ta cứ nhằm vào lớp trưởng, khiến tụi mình bị phân tán, không để ý thời gian đã hết!”

“Tôi còn thấy ta cứ liên tục đồng hồ! Cô ta biết thời gian sắp hết mà cố không nhắc tụi mình!”

“Tránh ra hết! Tôi thiêu chết con ranh này!”

Một nam sinh nóng tính nhất lớp cầm bật lửa lao lên.

Đúng lúc đó, lực lượng cảnh sát vũ trang cũng đã có mặt.

Cảnh sát trang bị đầy đủ nhanh chóng kiểm soát hình, khống chế mọi người lại.

Nhưng Lạc Dao thì đã mặt mũi sưng tím, phải có người đỡ mới đứng nổi.

Những học sinh và phụ huynh bị khống chế vẫn không ngừng chửi rủa:

“Lạc Dao! Chúng tao sẽ không tha cho mày!”

“Thấy mày ở đâu là đánh ở đó!”

Tôi đi ngang qua Lạc Dao, ta đã bị đánh gãy một cái răng, vẫn cố gắng nhạo:

“Cậu tưởng mình thắng rồi sao?

“Cậu có thể rửa sạch oan ức, cậu cũng không thể thi đại học nữa.”

Nói xong, ta lên :

“Loại người như cậu vốn là hạt giống thủ khoa tỉnh! Tôi không thi thì thôi, Tiêu Vũ Nhiên, cậu thật sự bị tôi hủy hoại rồi! Ha ha ha!”

Tôi không hề tức giận, chỉ mỉm lắc đầu:

“Đáng tiếc là… tôi đã Thanh Hoa – Bắc Đại tuyển thẳng rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...