Ngày Tận Của Lớp [...] – Chương 2

3

Tôi không quay lại trường, hình của họ vẫn bị Lạc Dao gửi cho tôi.

Trong một phòng bao, cả lớp đang tổ chức tiệc “xả hơi trước kỳ thi” vì không còn lớp trưởng quản lý.

Giang Thu Hoài khoác tay lên vai Lạc Dao, tươi khi ủy viên văn nghệ chất vấn:

“Hôm nay để Dao Dao giữ giấy dự thi, có phải là đang chống lưng cho lớp trưởng không? Nói mau!”

Cả lớp lập tức hò hét ầm ĩ.

Trước ánh mắt của mọi người, Giang Thu Hoài xé toạc giấy dự thi của tôi, với Lạc Dao:

“Giờ thì tin rồi chứ? Tiểu tổ tông?”

“Anh Giang ngầu quá đi!”

“Anh Giang – chị Dao trăm năm hạnh phúc nhé!”

Bia bật nắp bắn tung bọt khắp phòng, trong tiếng reo hò náo nhiệt, giọng Lạc Dao vang lên qua tin nhắn thoại:

“Thật ngại quá, tớ chỉ tí thôi, không ngờ ấy lại vì chứng minh trong lòng mình không có cậu mà thật sự đồng ý xé giấy dự thi của cậu nhé~”

Tôi chuyển đoạn video đó cho Giang Thu Hoài.

Anh ta đến tận hôm sau, sau khi tỉnh rượu mới trả lời tôi:

“Ờ, tối qua uống nhiều quá, quên mất chưa với cậu. Cậu mau đi lại giấy đi.”

Tôi siết chặt điện thoại:

“Giang Thu Hoài, nếu tôi không chủ liên hệ với cậu, thì cậu định đợi đến sát giờ thi mới cho tôi à?”

Anh ta nghẹn họng, có chút mất kiên nhẫn: “Cậu có thể đừng ghen bóng ghen gió không?”

Nói xong thì dập máy.

Trước đây tôi muốn thi đại học, là vì muốn cùng Giang Thu Hoài vào chung một thành phố.

Nhưng bây giờ, tôi không muốn nữa.

Tôi gọi đến số của viện nghiên cứu:

“Dì ơi, mã dự án cháu đã chạy thông rồi, cháu cũng đồng ý – xin đặc cách vào viện nghiên cứu của dì.”

“Trời ơi Nhiên Nhiên! Cuối cùng cũng nghĩ thông rồi à! Cậu thanh mai của cháu thì sao, cũng đến Bắc Kinh à?”

Tôi lắc đầu:

“Cháu với cậu ấy… không còn liên quan gì nữa.”

Viện nghiên cứu của dì tôi có một số đề tài khó đều là nhờ tôi viết mã chạy thuật toán.

Huống hồ tôi còn có ký ức của kiếp trước, nên những bài toán đó với tôi chẳng là gì cả.

Không còn áp lực thi cử, tôi bắt đầu chuyên tâm chuẩn bị hành lý để lên Bắc Kinh.

Nhưng trước ngày thi đại học một ngày, cả lớp đột nhiên nhắn tin riêng cho tôi:

“Lớp trưởng? Không phải cậu sẽ ôn đề cho bọn tôi sao? Người đâu rồi?”

“Mau gửi đi, mai thi rồi đó!”

“Cậu có không đấy? Tôi còn phải ngủ trước 10 giờ!”

Ai nấy đều rất gấp gáp.

Nhưng khi trước tôi sẽ ôn đề giúp, còn năn nỉ họ chịu khó xem qua thì họ lại khinh thường:

“Cậu thấy tụi tôi coi Dao Dao như bảo bối, nên mới cố tạo spotlight cho bản thân đúng không?”

“Cười chết, đến chó cũng không việc ôn đề như cậu đâu!”

Tôi trả lời thẳng trong group lớp:

【Không có đề ôn, ai gì thì .】

Cả nhóm lập tức bùng nổ:

“Ý cậu là gì! Chính miệng sẽ ôn đề mà giờ lại lật mặt?”

“Tôi còn chẳng ôn gì cả, chỉ chờ đề ôn của cậu thôi đấy! Cậu cố đúng không?”

“Thôi rồi, chẳng phải do cậu không vừa mắt chuyện tụi tôi bênh Dao Dao sao? Tụi tôi xin lỗi, mau gửi đề đi!”

Tôi không nhịn nữa, bật lạnh:

“Trước đây là ai đến chó cũng không việc ôn đề? Không tin tưởng tôi, sao chẳng ôn nổi tí gì, chỉ biết chờ người khác giúp?

“Một lũ vô dụng không chịu trách nhiệm nổi với chính bản thân, thi rớt cũng đáng!”

Tôi đã từng thẳng thắn như bao giờ chưa?

Cả lớp không chịu nổi, lập tức bùng nổ.

Ngay lúc tôi định tắt điện thoại, Lạc Dao lại gửi một file nén vào nhóm:

【Tớ không giỏi bằng lớp trưởng đâu, đây là phần đề ôn tớ tổng hợp suốt mấy ngày qua mọi người xem tạm nhé~】

Tôi mở lên xem.

Từng câu từng chữ đều hoàn hảo né tránh toàn bộ trọng điểm của kỳ thi.

Nhưng cả lớp lại phấn khích:

【Vẫn là Dao Dao đỉnh! Không chỉ giữ giấy dự thi mà còn ôn đề giúp nữa, không hiểu cái chức lớp trưởng để gì luôn】

【Cười chết mất, ngoài việc ghen tuông thì gì?】

Một thông báo bật lên—

Tôi bị đá khỏi nhóm lớp.

Tôi chẳng thấy tức giận chút nào.

Vì bây giờ, có lẽ họ vẫn chưa nhận ra…

Hôm họ tổ chức tiệc, đã có vài tấm giấy dự thi từ trong cặp của Lạc Dao rơi thẳng vào… thùng rác.

4

Vào ngày thi đại học, tôi vẫn đến cổng trường để cảm nhận không khí.

Từ xa đã thấy Lạc Dao bị một đám người vây quanh:

“Sao thế? Có khi để trong cặp khác rồi? Không thể nào mất đâu chứ?”

Đôi mắt Lạc Dao đỏ hoe, liên tục lục lọi trong cặp:

“Không thể nào… Tối qua tớ còn kiểm tra lại một lượt, giấy của mọi người đều còn mà…”

Tôi biết ta đang dối.

Hôm uống rượu, đã có mấy tấm giấy dự thi rơi vào thùng rác rồi, sao mà ta kiểm tra ?

Trên mặt các học lộ rõ vẻ lo lắng, vừa liếc về phía phòng thi, vừa kiên nhẫn an ủi:

“Không sao đâu, cậu tìm kỹ lại xem, vẫn còn nửa tiếng nữa…”

Nhưng mười phút sau, cái cặp đã bị lục tung không sót một ngóc ngách, vẫn không thấy giấy đâu cả.

“Không phải là mất thật rồi chứ?”

Ủy viên thể dục bắt đầu không giữ bình tĩnh.

Anh ta xông lên lật tung cả cặp ra kiểm tra:

“Đ*t mẹ thật sự mất rồi?!”

“Sao có thể như !”

Mọi người lao lên, không chỉ lục cặp mà đến cả người Lạc Dao cũng bị kiểm tra kỹ lưỡng.

“Lạc Dao, chẳng phải cậu sẽ giữ cẩn thận sao! Giấy dự thi đâu rồi! Cả 54 tấm giấy, cậu mất hết rồi!”

“Tớ… tớ…”

Lạc Dao ôm lấy bản thân, vẻ mặt yếu đuối đáng thương.

Nhưng lúc này, không ai còn coi ta là “cục cưng của cả lớp” nữa:

“Giờ cậu có hai lựa chọn: hoặc tìm ra giấy dự thi, hoặc để bọn tôi đưa cậu lên đồn cảnh sát!”

Có nữ sinh bật khóc ngồi sụp xuống đất:

“Sao lại thành ra thế này chứ! Biết đã để lớp trưởng giữ giấy rồi! Cô ấy cẩn thận như , chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện!”

Giang Thu Hoài cũng bước tới, sắc mặt phức tạp:

“Dao Dao, cậu nghĩ lại kỹ xem, nếu lỡ để ở nhà thì vẫn còn kịp quay về lấy.”

Nhưng cảnh sát đã đến nhà Lạc Dao từ mười phút trước.

Kết quả: chẳng tìm gì.

“Con khốn!”

Ủy viên thể dục xé nát cả cái cặp:

“Tôi thức trắng đêm ôn đề, giờ cậu bảo tôi không thi?!”

Phụ huynh học sinh cũng không chịu nổi nữa:

“Con bé này là sao ! Chẳng phải cháu là lớp trưởng sao? Cô giáo cháu rất có trách nhiệm mà!”

Nghe Lạc Dao chỉ là người giữ giấy tạm thời, phụ huynh lập tức hoảng loạn:

“Mấy đứa nghĩ gì ! Lớp trưởng nhà mấy đứa cẩn thận như thế! Đưa cho ấy giữ thì gì có chuyện này xảy ra!”

Lạc Dao bị học sinh và phụ huynh vây quanh.

Khi thấy hình sắp mất kiểm soát, ta đột nhiên chỉ vào tôi:

“Tớ nhớ ra rồi! Là lớp trưởng! Hôm qua ấy không yên tâm nên ép tớ đưa lại giấy cho ấy!”

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi.

Tôi các phụ huynh:

“Cháu nghĩ các bác đều biết rõ nhân cách của cháu.”

Mọi người ngơ ngác nhau.

Họ thật sự biết tôi luôn cẩn trọng, có trách nhiệm ra sao.

Thấy không ai tin lời mình, Lạc Dao vội kéo tay áo Giang Thu Hoài:

“Anh Giang, biết mà đúng không? Là lớp trưởng đã lấy mà…”

Giang Thu Hoài khựng lại.

Do dự về phía tôi.

“Giang Thu Hoài…”

Giọng tôi khàn khàn.

Nhưng ánh mắt ta lại kiên quyết:

“Đúng. Tối qua tôi tận mắt thấy ấy lấy giấy đi.”

Phụ huynh chết sững.

Ngay lập tức lao tới, sục tung khắp người tôi.

Cuối cùng là một cái bạt tai giáng thẳng vào mặt:

“Đồ khốn! Giấy của con trai tôi đâu!”

“Còn con tôi nữa!”

Tôi mặc kệ cơn đau, vội lấy điện thoại ra:

“Tôi không lấy! Là Lạc Dao mất rồi đổ oan cho tôi!”

Lạc Dao lập tức bật khóc:

“Lớp trưởng, cậu sao có thể vu khống trắng trợn như ! Dù tôi có quá đáng thì cũng không đến mức lấy tương lai cả lớp ra trò ! Còn cậu thì sao? Nói sẽ ôn đề rồi lại cho tụi này leo cây, giờ lại còn đổ vấy cho tôi!”

Ủy viên thể dục giận dữ, hất văng điện thoại của tôi:

“Chắc chắn là ta mất! Chính ta sẽ ôn đề, cuối cùng lại bảo tự lo lấy, còn là Dao Dao gửi đề ôn cho tụi tôi.

“Dao Dao mà muốn tụi tôi thì cần gì ôn đề chứ? Chắc chắn là lớp trưởng !”

Học sinh và phụ huynh lao vào, kẻ kéo tóc, người giật áo:

“Con đ*! Cô giấu giấy ở đâu! Không tao lột sạch đồ ra!”

“Con tôi không vào phòng thi, thì vào thẳng bệnh viện cho tôi!”

Họ quá điên cuồng, đến cảnh sát cũng không cản nổi.

Tôi quay sang Giang Thu Hoài.

Nhưng ta lại theo bản năng che chắn cho Lạc Dao, cau mày tôi:

“Đừng loạn nữa, mau giao giấy của mọi người ra đi!”

Miệng tôi toàn là máu, tôi dốc hết sức nhặt lấy chiếc điện thoại bị rơi, giơ cao lên:

“Ai mất giấy! Xem video là biết rõ ngay thôi!”

Sắc mặt Lạc Dao lập tức trắng bệch.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...